Wednesday, October 30, 2013
TỪ MARK TỚI UY
Thân
gửi Facebooker ,
Facebooker khác đã vỗ ngực, từ mấy hôm trước, tự xưng là có nhiều “bằng chứng” 258 gấp bội tổng số “bằng chứng” mà họ ghép cho bạn. Thậm chí, họ mặc cả “bằng chứng” đến tham dự phiên tòa. Rõ ràng, 258 không thể là cây gậy dùng làm thước đo sự hài lòng của nhà nước, tệ hơn một bậc, dùng làm thước đo sự hài lòng của một nhà nước …khác. Một nhà nước mà bị nhân dân cười khẩy “làm gì nhau?” như thế chỉ có thể là loại nhà nước đang thở hắt hơi tàn.
Gì thì gì, qua những điều cảm nhận kể trên, tôi tin chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn vẫn nhớ đến FB như một chiếc máy ảo rắc hoa nhài thật ở Trung Đông & Bắc Phi không lâu vừa qua, cho dù là cho tới giờ này chính bản thân tôi chưa biết các bạn đang chọn màu hoa nào để trang điểm cho những bước cuối đến tương lai tươi đẹp của VN dễ thương của các bạn.
Thôi nhé, tôi sẽ không lấy thêm thì giờ của bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đang cần tặng nhau những nút Like hiện giờ.
Bởi vì FB luôn tôn trọng Tình Yêu và Sự Thật, hãy nhớ rằng FB luôn luôn đứng về phía các bạn, không phân biệt ngoài tù hay trong tù (tính cả em bạn là Đinh Nguyên Kha).
Thân chúc bạn Đinh Nhật Uy những ngày sum họp an lành với gia đình, luôn đầy nghị lực và vững bước với những người bạn khát khao tự do của bạn.
Mark.
29-10-2013.
Đinh Tấn Lực
Tôi rất
ái ngại khi viết những dòng Inbox PM này đến bạn, người Facebooker đầu tiên
trên thế giới bị lãnh án tù vì …đã chơi FB.
Tôi đã
nhận được thư của Má bạn gửi thông báo về phiên tòa sơ thẩm này, và hết sức áy
náy là đã không hội đủ điều kiện thủ tục để kịp bay sang đứng kế bên bạn, đứng
cùng với bạn, trước vành móng ngựa.
Tôi rất
tiếc là công cụ FB đã trở thành lý cớ làm phiền bạn mất mấy tháng trong tù và
hơn 10 tháng treo ngoài tù. Cho dù tôi biết bạn cũng thừa nhận rằng không phải
tự thân FB ra tay hãm hại bạn, mà là một nhóm thế lực thù địch của tự do dân
chủ, hoặc vài nhóm lợi ích nào đó đã phóng tay trả thù bạn, nại lý do bạn dùng
FB để “xâm phạm lợi ích” của họ, hoặc “xâm phạm lợi ích cốt lõi” hàng xóm của
họ. Tất nhiên là cũng chẳng ai loại trừ cả tay đầu gấu một trong các nhóm đó,
cũng là một đồng hương Long An với bạn.
Ở vị
trí của một người cả đời chỉ mong thiết kế và cải tiến cho tốt đường dẫn kết
nối mọi nguồn giao tiếp xã hội, tôi chân tình xin lỗi bạn về bản án ô nhục mang
tính lịch sử của thời đại tin học này. Xin lỗi Ba Má của bạn. Xin lỗi anh chị
em của bạn. Xin lỗi tất cả những người đã thành tâm cầu nguyện và hiệp thông
cầu nguyện cho bạn. Xin lỗi những người từng vượt nhiều trăm cây số để về đứng
trước cổng tòa án Long An hồi sáng này. Xin lỗi cả những người dõi mắt trên màn
hình FB suốt ngày 29 (hoặc đêm 28 ở bên kia bán cầu) để theo dõi phiên tòa
“công khai” mà ai cũng cảm nhận phần đuôi rõ hơn phần đầu của từ công khai.
Hoặc
là, nếu có thể, mong bạn cứ coi đây như lời xin lỗi thay cho những kẻ treo
tranh thư pháp đầy nhà những chữ “nhẫn” cạnh chữ “tâm” để có đủ máu lạnh ra tay
trả thù/hãm hại/trù úm mọi người, nhưng lại không đời nào có gan bật ra lời tạ
lỗi với bất cứ ai.
Tôi
biết bạn không coi những tháng tù giam vừa qua hay những tháng tù treo trước
mặt là một sự trả giá nào cho những điều bạn từng tin chắc là đúng và đã trao
đổi/sẻ chia trong vòng thân hữu FB của bạn. Tôi cũng biết rằng có thể bạn
khinh, nhưng bạn sẽ không hận thù gì những người đã đày đọa bạn, chỉ vì bạn lên
mạng FB bấm Like hay được bấm Like bởi những người trong vòng đai bạn bè khao
khát tự do của bạn.
Nhưng
tôi tin chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đều có cùng
nhận định rằng những sự kiện xảy ra trong vài năm ngắn ngủi vừa qua có nhịp độ
dồn dập hơn hẳn 20 năm trước đây gộp lại. Tôi không nhằm ôm trọn gói công lao
phá tan không gian bưng bít, nhưng biết rõ là các bạn đều cảm kích sự góp sức
vinh danh Sự Thật không hề nhỏ của các mạng liên kết xã hội, mà FB là một trong
những phương tiện đó.
Tôi tin
chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đều hiểu: Chính nỗ lực
bóc trần Sự Thật, hay nhìn ngược lại, rọi đèn vào những nơi hắc ám, đích thị là
điều mà khối kẻ không ưa. RSF gọi đó là loại dã thú ăn thịt truyền thông. Chúng
có lý do để lên án mọi nguồn ánh sáng Sự Thật là các thế lực thù địch, và tất
nhiên, chúng có chủ đích để trả thù, một khi trong tay còn sót lại mớ bạo lực
cuối mùa.
Tôi tin
chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đều thấy ra như nhau
là càng ngày, nỗ lực bắt bớ/đày đọa đó càng khít nhặt hơn, càng hung hãn hơn,
càng tàn bạo hơn, càng khốc liệt hơn… có nghĩa là không thể dấu diếm được ai
cái tư thế của kẻ ra tay càng ngày càng thui chột/mỏng manh/tàn lụi hơn.
Tôi tin
chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn, giống như mọi người
khác trên hành tinh này, đều không ai không thấy ra cái cách trả thù ngày càng
hèn mọn, ngày càng lúng ta lúng túng (như kiểu lùa người trước tòa hồi sáng
này, hay xử con mà bắt mẹ…) đều biểu hiện cho tình trạng đuối lý và đuối sức
của nhà cầm quyền. Quả thật người ta không có cách nào hay hơn thế để viết
Status trình làng cho cả thế giới biết rằng Hà Nội đang hấp hối.
Tôi tin
chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đều có thể mô tả cặn
kẽ nỗi nhục vĩ mô của một nhà nước định bỏ tù Sự Thật bằng cách bỏ tù một
Facebooker tiêu biểu như bạn (theo lối tư duy hiếu chiến bắn mây ngăn mưa nhân
ngày quốc khánh bọn lân bang bành trướng), hầu lấy bản án đó làm tiền lệ cho
nhiều trường hợp khác, mà rốt cục bất thành. Như kết quả phiên tòa hôm nay, và
bất thành với cả những thách thức của rất nhiều
Gì thì gì, qua những điều cảm nhận kể trên, tôi tin chắc rằng bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn vẫn nhớ đến FB như một chiếc máy ảo rắc hoa nhài thật ở Trung Đông & Bắc Phi không lâu vừa qua, cho dù là cho tới giờ này chính bản thân tôi chưa biết các bạn đang chọn màu hoa nào để trang điểm cho những bước cuối đến tương lai tươi đẹp của VN dễ thương của các bạn.
Thôi nhé, tôi sẽ không lấy thêm thì giờ của bạn và những người bạn khát khao tự do của bạn đang cần tặng nhau những nút Like hiện giờ.
Thân chúc bạn Đinh Nhật Uy những ngày sum họp an lành với gia đình, luôn đầy nghị lực và vững bước với những người bạn khát khao tự do của bạn.
Mark.
29-10-2013.
Đinh Tấn Lực
TRÒ HỀ RẺ TIỀN DIỄN ĐI DIỄN LẠI
Phiên xử Đinh Nhật Uy diễn ra
ngày 29 tháng 10 năm 2013, lại một lần nữa nhà nước Cộng sản xã hội chủ nghĩa
diễn trò hề vừa rất cũ vừa thô thiển và thiểu năng của họ. Đó là trò nhân danh nhân dân, dân tộc.
Và một khi không có tính chính danh, nhà nước khộng phải của dân bầu ra, thì nguy cơ bị dân oán thán, coi thường và phanh phui sự bất minh của nó là nguy cơ cao nhất, luôn đặt trong tình trạng báo động đỏ cho sự tồn vong của chế độ.
Nghe tin, bà con lại tin! Lại đến tham dự để xem sự thể ra làm sao? Lại bị lừa nữa rồi. Có gì mà xem mà tham dự, đây là một chuyện bọn tao xử thằng đó, nó nói xấu bọn tao, nó làm ảnh hưởng đến miếng ăn, chỗ ngồi và miếng đất vàng thờ Bác của tao ngoài Hà Nội cũng như anh bạn mười sáu vàng (SJC) và bốn (số chín) tốt của tao. Thế mà cũng không hiểu! Nếu không nhân danh quốc gia, không nhân danh dân tộc để xử thì bọn tao đưa cái lưng toàn trị, độc tài ra à?!
Và đây cũng là nguyên nhân, lý do vì sao rất cả các phiên tòa xử người bất đồng chính kiến, người yêu nước, nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền và chống bành trướng Trung cộng đều tuyên bố công khai nhưng lại xử kín. Vì Công khai là cái cớ, qua đó, nhân danh dân tộc, quốc gia để xử, nhưng xử kín vì nếu để nhân dân mục kích sở thị thì họ biết hết sự việc, lòi cái đuôi bẩn ra, còn ra thể thống gì nữa!
Thử điểm lại hàng trăm phiên tòa
xét xử nhà yêu nước, người bất đồng chính kiến, blogger, người tham gia biểu
tình chống bành trướng Trung Quốc và các nhà báo tự do, luật sư đấu tranh cho lẽ
phải, công lý, nhân quyền… Đều là những phiên tòa “công khai”. Nhưng phải coi lại cái sự gọi là “công khai này”?!
Từ các phiên tòa xử luật sư Lê
Công Định, Lê Thăng Long, Trần Huỳnh Duy Thức… trước đây vài năm cho đến phiên
tòa xét xử luật sư Cù Huy Hà Vũ, nhà báo Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thanh Hải,
và gần đây nữa là phiên tòa xử Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, gần nhất là
phiên tòa xử Đinh Nhật Uy… Tất cả đều là các
phiên tòa mà theo nhà nước thông báo là công khai nhưng trên thực tế thì hoàn
toàn xử kín và nếu có xử công khai một cách hình thức thì bằng mọi giá phong tỏa
khu vực quanh tòa bằng công an, xe, hàng rào thép và chó nghiệp vụ. Thậm chí là bắt
“nóng” những người thân, bạn bè của người gọi là “bị cáo” trong phiên tòa. Như
vậy thì còn gì là công khai? Vì sao phải xử kín nhưng nhà nước Cộng sản cứ một mực
bu lu boa la loan tin là xử công khai?
Có hai lý do để xãy ra trò hề cũ
rích này: Tính không chính danh của nhà nước; Tính phi pháp của các hoạt động bắt
bớ và nhốt tù các nhà yêu nước.
Ở lý do thứ nhất, nhà nước Cộng sản
Việt Nam chưa bao giờ là một nhà nước chính danh kể từ sau ngày 19 tháng 8 năm
1945, sau khi cướp chính quyền, đảng
Cộng sản Việt Nam nhảy lên tiếm quyền bằng cách thủ sẵn hàng loạt cờ đỏ búa liềm,
đợi tất cả các đảng phái hợp lực cướp chính quyền xong thì lẳng lặng treo cờ đỏ
búa liềm lên khắp nơi. Thủ đoạn này nằm ngoài sự tưởng tượng và hình dung của
các đảng phái. Và sau đó không lâu, chính quyền hoàn toàn bị rơi vào tay Cộng sản,
những đảng phái khác bị ám sát, tiêu diệt một ách dã man.
Mãi
cho đến nay, chưa bao giờ có một cuộc tổng tuyển cử trên toàn quốc ở Việt Nam. Mọi cuộc bầu
cử cũng là một trò hề trong hàng vạn trò hề của nhà nước Cộng sản, chưa bao giờ
có hoạt động ứng cử và bầu cử đảm bảo dân chủ tại Việt Nam. Chính vì thế, nhà nước Cộng sản Việt Nam là một nhà nước không chính
danh, không phải của nhân dân bầu ra mà là một nhà nước ép buộc nhân dân chấp nhận sự cai trị
của mình bằng kiểu bầu cử đểu, không có khoa học và hoàn toàn không có tính dân
chủ, người dân không được phép lựa chọn người tài.
Cũng
chính vì lẽ này, các hoạt động tuyên truyền, mị dân luôn được nhà nước Cộng sản
đặt thành chức năng hàng đầu của truyền thông nhà nước. Nhằm đảm bảo những
tuyên truyền, mị dân của họ được hiệu quả, mọi hoạt động có tính đối lập đều bị
xếp vào diện kẻ thù của Cộng sản. Nhưng, trên cơ sở đạo đức và nhân quyền,
không có bất kỳ đảng phái, chính thể nào được phép xử tội công dân nếu họ bày tỏ
sự bất đồng chính kiến với đảng phái đó, nhà nước đó một cách ôn hòa, có thành
ý.
Trường hợp vụ xử gần
đây nhất với Đình Nhật Uy cũng nằm trong diện làm lộ rõ tính phi pháp của nhà
nước Cộng sản. Vì suy cho cùng, Đinh Nhật Uy không làm tổn hại gì đến nhà nước
Cộng sản Việt Nam, việc nói xấu (giả sử
có) của Uy cũng không làm tổn thất đến ngân sách quốc gia (như các quan chức Cộng sản đã và đang làm), việc bày tỏ chính kiến của một công dân trước sự xuống
cấp đạo đức của hàng loạt cán bộ nhà nước (điều
này khỏi cần chứng minh thêm) và phê
phán nhà nước đớn hèn, chấp nhận cúi luồn trước Trung Cộng (điều này chẳng có gì là sai)… Là hoàn toàn chính đáng, nếu xét trên khía cạnh Hiến
Pháp hiện hành và những công ước về quyền con người mà nhà nước Cộng sản đã ký
với Liên Hiệp Quốc.
Thế nhưng nhà nước phải bắt Uy,
bởi bắt Uy là việc bắt buộc phải làm, vừa răn đe, vừa ghép tội, vừa giảm bớt một
mối nguy đang tự do đi lại nói năng và rao giảng những thứ mà “nó nói ra thì
tao chết, mày chết, chúng ta chết…”. Và, một khi những
người như Uy, Uyên, Kha… Còn tự do, còn chưa bị tù tội, thì một sớm một chiều,
đảng Cộng sản sẽ lộ rõ bộ mặt nói láo, mị dân và lừa đảo môt cách toàn diện. Điều này cũng đồng nghĩa với ngày tàn chế độ!
Lần này, với phiên tòa của Uy,
cũng tuyên bố là phiên tòa công khai, vì sao? Vì không nói công khai là không
được, bởi không thể nào đưa ra lý do là Uy đã nói xấu đảng Cộng sản mà bị bắt bị
xử, vì nói như thế thì ngay tức thì bị “dân Tây” lẫn dân ta đều đặt câu Hỏi: Vì sao đảng bị nói xấu? Nói xấu có hại gì mà cả một cái đảng
to bự với hơn ba triệu đảng viên và hàng loạt các ban bệ lại xúm vào đánh hội đồng
một thanh niên không được to con gì? Vô lý!
Chỉ còn một nước duy nhất là đẩy người bị xử
vào tội: gây mất đoàn kết dân tộc, tuyên truyền phản động. Như vậy, cả hai tội
đều liên quan đến quốc gia đại sự hơn 90 triệu dân chứ không phải chuyện riêng
của một cái đảng hơn ba triệu đảng viên nữa rồi. Và đã là có tội với dân tộc
thì phải xử công khai cho dân tộc quan sát. Thế
nên bèn loan tin: Xử Công Khai!
Và đây cũng là nguyên nhân, lý do vì sao rất cả các phiên tòa xử người bất đồng chính kiến, người yêu nước, nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền và chống bành trướng Trung cộng đều tuyên bố công khai nhưng lại xử kín. Vì Công khai là cái cớ, qua đó, nhân danh dân tộc, quốc gia để xử, nhưng xử kín vì nếu để nhân dân mục kích sở thị thì họ biết hết sự việc, lòi cái đuôi bẩn ra, còn ra thể thống gì nữa!
VietTuSaiGon's blog
Tue, 10/29/2013
Sunday, October 27, 2013
Saturday, October 26, 2013
PHẢI CHĂNG NÓI LÁO VÀ ĂN CẮP LÀ "DÂN TỘC TÁNH" CỦA NGƯỜI VNcs HIỆN NAY?
Xem cái vid. Clip “ Sức
mạnh quân sự Việt Nam HIỆN NAY” dưới đây tôi cười muốn chết luôn. Toàn là đồ ăn cắp, từ
những cây súng trường tối tân của Mỷ và Bỉ đến những xe tăng, xe phóng hỏa tiển “hiện
đại” của Nga (thôi đồ của Nga không nói làm gì, cho là VN có tiền mua từ Nga đi).
Nhưng trong số máy bay thì có
nào là trực thăng UH-1, máy bay oanh tạc tàng hình B-1B, B-2, B-52 chiến đấu cơ
tàng hình F-117, máy bay không người lái Global Hawk…tất cả là của Mỷ, nhưng được
mang cờ của csVN (thấy là biết ngay sản phẩm của Photoshop) lại có cả…trạm
không gian nữa.
Về Hải quân cũng có một số tàu
chiến của Mỷ, csVN còn có cả…Hàng không mẫu hạm nữa, sợ quá đi !!!
Ha!Ha!Ha!!!
Chắc là định áp dụng câu “mưa
lâu thấm đất” chăng?, “nói LÁO” mãi rồi người ta cũng sẽ tin là thật.
Wednesday, October 23, 2013
MỘT HÀ TĨNH ĐẦY ẮP NGƯỜI TRUNG QUỐC
Những biệt thự của đại
gia Trung Quốc ở Hà Tĩnh - RFA
Huyện
Kỳ Anh, Hà Tĩnh vốn là một huyện nổi tiếng “chó ăn đá gà ăn muối” trong những
năm trước đây. Thế rồi ngành du lịch phát triển, với địa hình tương đối cao
ráo, có bờ biển chạy dọc quốc 1, cách mặt đường từ 700m đến 1km, một địa hình
khá lý tưởng để phát triển du lịch.
Ngành
du lịch vào cuộc, các điểm du lịch mọc lên dọc bờ biển Kỳ Anh, giá đất tăng vùn
vụt… Đây cũng là lúc người Kỳ Anh đối diện với nhiều nguy cơ, trong đó, đáng kể
nhất là nguy cơ đất đai lọt về tay người Trung Quốc và thanh niên bị nghiện
ngập.
Đầy rẫy
người Trung Quốc
Saturday, October 19, 2013
THÁI ĐỘ CHÍNH TRỊ
Hai ngày sau khi CNN phát
sóng phóng sự Vietnam Internet Crackdown ,một người quen sơ gặp tôi tại siêu thị và
nói với tôi một cách rất bí mật:
- Anh vừa thấy em trả lời phỏng vấn trên CNN. Sao
em gan quá vậy? Em nói như vậy mà không sợ an ninh sẽ làm khó dễ sao?
Tôi hỏi lại: - Em nói cái
gì sai mà phải sợ khó dễ hả anh?
- Ờ thì em không nói sai, nhưng mà em phải biết là
Việt Nam có hẳn nguyên một bộ phận ngồi chắt lọc thông tin trên thế
giới đưa ra, em nói vậy là em chết rồi.
Tôi không biết nói gì ngoài
câu: - Dạ, cám ơn anh, em biết rồi.
- Mà em nói như vậy để làm gì, có
được lợi ích gì đâu?
Đến câu này thì tôi nghẹn,
thật sự nghẹn vì không biết phải chọn câu trả lời nào cho thích
hợp, bởi theo những gì tôi biết thì người nói chuyện với tôi có
bằng MBA ở Mỹ, có gia sản, có sự nghiệp. Có lẽ khi có những thứ
đó thì người ta không cần tự do?
Nếu tôi được lựa chọn...
liệu tôi sẽ như thế nào? Câu hỏi này lẩn quẩn trong đầu tôi nhiều
ngày nay.
Bạn bè xung quanh tôi ai cũng
nói, “mày
quan tâm đến những thứ đó làm gì? tập trung vào chuyên môn đi".
Ừ thì cũng đã từng rồi
đó, cũng có việc làm ổn định, cũng kiếm được tiền như mọi người,
cũng ăn chơi sa đà, đàn đúm, cũng la cà và la đà không thua kém ai,
và rồi thấy ngứa mắt, ngứa miệng thì lên tiếng, dù chuyện đó xét
cho cùng không ảnh hưởng gì đến mình, nhưng cứ thấy ức ức không chịu
được, và rồi thấy mình bất lực khi không thể hoà mình vào dòng
chảy của cơ chế.
Bạn nói, mình có quá nhiều
tham vọng khi tham gia viết bài trên blog (ý của bạn chắc là tham vọng
chính trị nhưng bạn không nói ra).
Tôi lại nghĩ, đó là trách
nhiệm, với chính bản thân mình, và với tương lai của con mình.
Không thể nào tách rời mối
liên kết của chính trị và xã hội, bởi tất cả mọi chính sách tác
động ảnh hưởng đến đời sống xã hội đều do đường lối chính trị mà
ra.
Bạn thử nghĩ đi, những ngày
vừa qua, cả nước điêu đứng vì cúp điện liên tục, người người khổ
sở, nhà nhà mệt mỏi, doanh nghiệp than trời vì không thể sản xuất...
xã hội rối loạn. Quyền lợi của mình không được bảo đảm, tụi mình
biết kêu ai?
Bạn chắc hẳn sẽ nói, “sao cái gì mày cũng lôi chính trị vô hết
vậy?"” khi tôi đưa ví dụ này ra. Nhưng bạn thử nghĩ đi, cơ
chế độc quyền, phân phát theo kiểu mậu dịch quốc doanh có phải bắt
nguồn từ thể chế chính trị mà nước ta đang theo đuổi không?
Bạn và tôi có sự lựa chọn
nào khác ngoài những thứ người ta trao cho mình không?
Hãy thử nghĩ đi, nếu bạn
có sự lựa chọn khác liệu bạn có chấp nhận như chúng ta đang bị ép
buộc phải chấp nhận không?
Thể chế chính trị nơi mà ta
đang sống, buộc cả xã hội phát triển theo định hướng của nó, vậy
làm sao có thể tách rời hai khái niệm xã hội và chính trị ra riêng
biệt?
Một đất nước chỉ thực sự
tiến bộ khi mà mọi công dân luôn vận động cùng xã hội, quan tâm đến
xã hội, quan tâm đến sự phát triển của quốc gia. Vậy quan tâm và có
thái độ chính trị đúng đắn đối với đất nước mình đang sống thì có
gì là sai?
Chính trị - hai từ này thường
khiến người ta liên tưởng đến sự khô khan, cứng nhắc, cùng những âm
mưu và tham vọng hơn là trách nhiệm và lương tâm.
Ở Việt Nam,
nhiều người né tránh khi bàn đến chủ để này vì muốn yên thân, và
để khỏi phải bị “vạ lây”. Những người tham gia đòi quyền tự do, bình đẳng,
những người đấu tranh vì công bằng và lẽ phải trong xã hội ở đất
nước mình đang sống không ít thì nhiều đều bị gán ghép vì “động cơ chính
trị", và kết quả là nhiều người đón nhận sự
hy sinh đầy ý nghĩa của họ với ánh nhìn ngờ vực và thương hại.
Không nói đến những điều cao
siêu, chỉ bày tỏ lòng tự hào dân tộc, khẳng định chủ quyền đất
nước, kêu gọi giữ lấy màu xanh cho môi trường và an ninh cho quốc gia, bày tỏ sự phẫn nộ trước sự bành trướng
xâm lược của Bắc Kinh, cũng bị xem là dại dột và ngông cuồng, là
lợi dụng quyền tự do (vốn dĩ không có)..
Buồn không? Đau không?
Hạnh phúc - không đơn giản
chỉ là cơm no và áo mặc, nó còn là sự tự do trong suy nghĩ, tự do
được bày tỏ cảm xúc yêu - ghét, nóng - lạnh của mỗi con người. Sự
nồng nhiệt hay ơ hờ trong lòng mỗi người dân đều phải được chính phủ
xem xét, bởi khi người dân quay lưng với chính đất nước mình thì thực sự quốc
gia đó đã bị diệt vong.
Bạn tôi nói: “tao không hy vọng gì ở đất nước mình”.
Một bạn khác lại hẹn: “Tao sẽ về khi Việt Nam thay đổi”.
Hãy thử nghĩ đi, khi chúng
ta không hy vọng gì nữa, không muốn quay về nữa, thì hai tiếng Việt
Nam có phải đã bị nhạt nhoà ngay từ trong tâm thức rồi không?
Sẽ chẳng có gì thay đổi,
khi chính bản thân chúng ta không có thái độ và trách nhiệm thật rõ
ràng với xã hội mà mình đang sống, với nơi mình đã sinh ra.
Một hòn đá to cản đường không thể tự biến
mất khi chúng ta ngồi không niệm thần chú, cũng như sự thay đổi, nó
không xuất hiện từ những lời cầu nguyện, bạn hiểu không?
Bởi vậy, đừng bao giờ đặt
ra câu hỏi "nói để làm gì?", mà hãy tự vấn lương tâm mình “nếu chúng ta không nói, thì mọi chuyện rồi
vẫn y như cũ sao?"”.
Những người đi trước, nếu
họ cũng cân nhắc thiệt hơn, cũng
đặt câu hỏi “được gì?", “để làm gì?” thì có lẽ, họ
đã chọn sự im lặng và thoả hiệp.
Đời thay đổi khi
chúng ta thay đổi, và chắc chắn là chúng ta không hề cô đơn khi chọn
cho mình một thái độ rõ ràng.
Tôi tin vào điều đó, bạn ơi
Mẹ Nấm 14.10.2013
Thursday, October 17, 2013
NÓI THẬT KHÔNG PHẢI LÀ MẠ LỴ, PHỈ BÁNG
Le Nguyen
(Danlambao) - Các ông
bà cuồng đảng nên hiểu rằng, chỉ ra chứng “rối loạn chức năng” khá nhạy cảm của
lãnh đạo các cấp, không phải là làm giảm uy tín lãnh đạo bởi nói láo, nói xạo
thì có uy tín đâu để mà giảm và chỉ ra rối loạn chức năng của lãnh đạo cộng sản
đương quyền cũng không nằm trong phạm trù nói xấu mà chỉ là nói thật những sự
việc rối loạn chức năng lãnh đạo đã, đang tồn tại trong nhà nước pháp quyền xã
hội chủ nghĩa. Nói thật phê bình thẳng thừng yếu kém, tồi dở của lãnh đạo là
chuyện bình thường của người công dân có trách nhiệm thực hiện quyền làm chủ
trong các nước dân chủ văn minh...
Tuesday, October 15, 2013
TƯỚNG GIÁP CHẾT VÀ SỰ KHỦNG HOẢNG THẦN TƯỢNG
Trong những ngày này, đối với bà
con miền Trung vừa thoát thiên tai, bão lũ, nỗi bàng hoàng vẫn chưa hết, thì
chuyện đại tướng Võ Nguyên Giáp mất đi, đó là một dòng tin, và với nhiều người,
hình như ông ấy là một tướng tài, sống thanh liêm, từng bị đọa và cũng từng kêu
gọi chống bauxite Tây Nguyên, câu chuyện dừng ở đó. Nhưng với một số bà con đồng
bào thiểu số Tây Bắc, đây là thời gian mà họ thấy rằng thần tượng của họ đã
vĩnh viễn ra đi. Xét cho cùng, mọi
biểu hiện đều bày tỏ tâm lý con người, nhưng với người bình thường thì mọi chuyện
bình thường, với đám đông bị nhồi sọ thì mọi chuyện phát triển theo chiều khác.
ĐÁM TANG LỚN CUỐI CÙNG CỦA CHẾ ĐỘ.
Tang lễ dành cho Đại tướng
Võ Nguyên Giáp đã kết thúc. Lâu lắm rồi mới lại thấy nhà nước cộng
sản VN tổ chức một đám tang lớn đến vậy, và có lẽ cũng là lần
cuối cùng!
Trong những ngày vừa qua,
toàn bộ bộ máy truyền thông báo đảng đã được huy động hết công suất
để ca ngợi về một con người vừa nằm xuống. Nói theo ngôn ngữ cách mạng, thật
là một “trận đánh hoàng tráng”. Có đến hàng trăm bài báo, bài thơ với mọi ngôn
ngữ, lời lẽ tốt đẹp nhất, trích dẫn, phỏng vấn…từ các tướng tá,
chính khách, báo chí nước ngoài nói gì, đến tướng tá, nghệ sĩ nổi
tiếng, doanh nhân thành đạt, cựu chiến binh, người dân bình thường,
phụ nữ, trẻ em…
Monday, October 14, 2013
MỘT CHÚT TÂM TƯ VỀ VÕ NGUYÊN GIÁP
Đặng Chí Hùng - Có hàng trăm lý do có cả khách quan và chủ quan khiến
cho cộng sản vẫn chưa sụp đổ tại Việt Nam. Hôm nay nhân lễ tang của ông Võ
Nguyên Giáp, tôi chỉ xin ngắn gọn vài lời vì thấy trong đám tang ông Giáp đã bộc
lộ ra một vài nguyên nhân lớn khiến cho cộng sản chưa sụp đổ.
VÕ NGUYÊN GIÁP CÓ PHẢI LÀ MỘT THIÊN TÀI QUÂN SỰ KHÔNG?
Do sinh ra và lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa nên từ nhỏ tôi cũng bị nhồi sọ và tuyên truyền những điều dối trá. Khi tôi tìm tài liệu và biết về sự thật thì tôi hiểu ra rằng mình đã bị nhồi sọ bởi một chương trình nói láo có hệ thống. Tuy nhiên lúc đó tôi vẫn còn thần tượng một phần nào đó ông Võ Nguyên Giáp. Tôi coi trọng ông Giáp hơn rất nhiều Hồ Chí Minh. Nhưng... cách đây 6 năm thì sau khi đã tìm hiểu đầy đủ tài liệu tôi chợt nhận ra ông Giáp cũng không khác gì các lãnh tụ cộng sản khác. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ phải viết về ông Giáp như một nhận thức đúng đắn nhất về ông ta đó là một vị tướng: Không có tài và coi thường sinh mạng của nhân dân.
I. ĐÔI ĐIỀU VỀ CON NGƯỜI VÕ NGUYÊN GIÁP:
Tuesday, October 8, 2013
ĐÊM THẮP NẾN CẦU NGUYỆN CHO NẠN NHÂN GIÁO XỨ MỸ YÊN TẠI NAM CALIFORNIA.
Vào tối thứ bẩy, ngày 5 tháng 10
năm 2013, đồng hương Việt Nam tại miền nam Cali đã có một buổi thắp nến cầu
nguyện cho giáo xứ Mỹ Yên & các nhà tranh đấu cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân
Quyền tại Việt Nam.
Buổi thắp nến có sự tham dự của
Hội Đồng Liên Tôn, các giới chức chánh phủ tại Orange County, các Đại diện Cộng
Đồng khắp nơi thuộc miền nam Cali. và Đồng Hương Hải ngoại từ Orange county,
Los Angeles, San Bernadino, San Diego…cùng nhiều Hội đoàn, Đoàn thể trẻ.
Đặc biệt có sự hiện diện của Lm
Nguyễn Văn Khải (thuộc DCCT-VN) trước khi Cha trở về Roma.
Sunday, October 6, 2013
THỰC TÀI CỦA VÕ NGUYÊN GIÁP : DƯỚI CÁI NHÌN CỦA 1 THANH NIÊN MIỀN BẮC
Thoạt đầu tôi định chỉ viết một
lời bình sau khi đọc “Thời thanh niên sôi nổi” của chị Đoan Trang trên ĐCV,
nhưng e rằng sẽ không đủ ý, đành viết bài này vậy.
Tôi là một gã Bắc kỳ. Từ lớp vỡ
lòng đến đại học tôi được học dưới cái gọi là “mái trường XHCN”. Anh tôi là một
bộ đội phục viên. Cháu ruột đại tá trung đoàn trưởng trung đoàn bộ binh đang tại
chức. Tôi đi nghĩa vụ quân sự 3 năm, mang quân hàm trung úy, chức đại đội phó,
có tham gia một vài trận đánh ở chiến trường Campuchia.
Dài dòng một chút để các bạn hiểu:
tôi không liên hệ gì đến Việt Nam Cộng Hòa. Tôi không hận thù, không chống cộng.
Tôi chỉ muốn được chia sẻ chút suy nghĩ của mình trước những thậm từ mà thiên hạ
đang sử dụng để tung hô tướng Giáp: “mãi mãi là một biểu tượng sống động của
trí tuệ”; “Thiên tài quân sự”; “Đại trí, đại nhân, đại dũng”; “Vị tướng huyền
thoại”; “Nhà quân sự lỗi lạc nhất của mọi thời đại”; “Một nhân cách lớn”.
Có thật vậy không?
Có thật vậy không?
Tuesday, October 1, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)