Thursday, December 4, 2014

NGƯỜI NƯỚC CHXHCNVN XẤU XÍ BỞI VÌ ĐÂU?

Báo Thanh niên có ra một loạt bài Người Việt “xấu xí”. Mô tả những tệ trạng chẳng hạn như ra nước ngoài ăn cắp vặt, thói hư tật xấu... Tại sao người Việt XHCNVN hành động xấu xí? Trong phạm vi bài này người viết xin mạn đàm một vài câu chuyện liên quan đến đề tài. Cái gốc gác nguyên nhân gây ra hậu quả từ thế hệ này thế hệ khác phần tựu trung do nền giáo dục học đường xã hội chủ nghĩa, phần bởi truyền nhiễm từ lối sống cung cách cán bộ, quan chức bắt nguồn hạ tầng cơ sở tới trung ương. Đó là chưa nói đến dây chuyền hành chánh đảng trị tạo mọi người mọi ngành theo một cái khuôn thước xảo trá, bịp bợm. 

Bao nhiêu cái hội, mặt trận, đoàn thể thanh niên... họp hành, vỗ tay đạt chỉ tiêu do đảng đề ra làm con người trong cái lưới đảng giăng chỉ biết khen ngợi phục tùng mệnh lệnh, chứ không có phát huy sáng kiến. Nếu có thì cũng bị phê bình chỉ trích rồi dìm xuống. 

 
Làm sao thắc mắc một khi mặt trận, hội, đoàn thể đảng đặt ra như là một lố cánh tay nối dài phụ họa tô son vẽ phấn cho đảng. Ra ngõ thấy khẩu hiệu giăng mắc khắp nơi , “Đời đời nhớ ơn bác, đảng”. Rồi đi từ sai lầm này tới sai lầm khác, sửa, chỉnh đốn chạy lòng vòng trong cái cối xay sâu mọt tàn tạ cốt lõi. Cái lừa lọc giả dối cả một hệ thống chuyên chở một dòng sông 70 năm chảy quanh co không lối thoát. Người đứng đầu nhà nước ra lệnh CCRĐ giết 172 ngàn người hơn cả đại dịch rồi giở trò cầm khăn lau nước mắt. Nhà thơ Chế Lan Viên đã dối với lòng mình cổ xúy người lính lao vào tuyến lửa để rồi cuối đời chua chát sám hối: 

“Mậu Thân hai ngàn người xuống đồng bằng.
Chỉ một đêm còn sống có ba mươi
Ai chịu trách nhiệm về cái chết hai ngàn người ấy
Tôi người viết những câu thơ cổ võ
Ca tụng người không tiếc mạng mình...”

 
Ông Trần Huy Liệu: “Thiếu niên anh hùng Lê Văn Tám là nhân vật được dựng lên.”

Ông Trần Huy Liệu bán rẻ lương tâm khi vẽ ra theo trí tưởng tượng anh hùng Lê Văn Tám để chiêu dụ đồng bào xem đó mà làm gương chiêm ngưỡng. Ông Lê Duẫn lợi dụng xương máu nhân dân làm tay sai cho cộng sản quốc tế khi nói: “Ta đánh cho Liên Sô, cho Trung quốc”. Khi đất nước cai trị bằng thợ hoạn heo, thợ cạo mủ cao su, y tá vườn... dĩ nhiên người cũng như heo (lợn) chịu mất mạng lưỡi dao đồ tể. Cây cối, rừng núi phải tiêu tùng trong bàn tay gã tiều phu vụng về chặt phá, đồng thời đem đi bán ngoại bang kiếm tiền bỏ túi. Người chưa mang bệnh trầm trọng bị chích thuốc lại càng tê liệt tế bào xương tủy bởi bàn tay thợ chích bất xứng ngu đần. 

Khi cả thế giới ghê tởm lên án tội ác cộng sản diệt chủng, đã đạp đổ tượng đài lãnh tụ thì ở cái xứ “đỉnh cao trí tuệ” từ chóp bu đảng trưởng tới hội viên tập đoàn xã hội đen kiên cố cầm cái liềm và cái búa của thời đồ đểu độc ác tàn bạo phi nhân rồi định hướng chuyện mộng mị XHCN, bắt 90 triệu dân lẹt đẹt chạy theo hụt hơi mà không thấy mặt trời giữa ban ngày. Với sự tuyên truyền lấy giả dối làm sự thật, thanh thiếu niên lớn lên bị nhồi sọ tẩy não thì chính họ bị nhập tâm rồi bắt chước “kiểu đảng” trong sinh hoạt thực tại cuộc đời. Họ nghe đài báo hôm nay hạ một trăm máy bay địch, ngày mai bộ đội ta giết hàng ngàn tên lính đánh thuê. Trong lúc họ ra nghĩa trang nhìn ngổn ngang mộ địa phe ta. Thấy đảng phịa ra cái gì ai cũng phải bắt buộc răm rắp nghe theo. Riết rồi họ bắt chước thói quen của kẻ cai trị là “lừa lọc, gian xảo, hiểm ác, mưu mô, quỷ quyệt...”. Trong dân gian có câu nói: “Mất mùa là tại thiên tai. Được mùa là tại thiên tài đảng ta” đảng đưa dân vào ngỏ bí ăn bo bo sống qua ngày đảng chụp cái mũ tại vì chiến tranh để lại. Đảng tiếp tay cho nhau tham nhũng gây kinh tế kiệt quệ dây chuyền. Ai đứng lên góp ý phê phán sách lược đảng vu khống “tay sai phản động”.

 
TT Dũng đã nói: “Tôi chưa bao giờ kỷ luật ai”. Lời tuyên bố chứng minh ông đã trắng trợn bao che cho bao nhiêu kẻ dưới quyền lợi dụng chức vụ lạm dụng quyền hành đua nhau làm giàu trên xương máu nhân dân. 

 
TBT Trọng phát biểu: “Không thể chống tham nhũng, vì chống tham nhũng triệt để sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự tồn vong của đảng và chế độ.” Ông đã lộ rõ cái bản chất độc đoán kiêu căng coi rẽ sự sống còn dân tộc dưới trướng đảng. Ông cũng đã xảo ngôn đánh lừa dư luận khi cái giàn khoan HD981 cắm cọc ông tuyên bố: “Tình hình biển Đông không có gì là mới”. Lúc Mỹ ra Nghị quyết và vì nhiều lý do làm Trung cộng tạm dời HD981 đi, ông Trọng mang thêm cái tội cướp công khi nói: “Chúng ta đã giành được thắng lợi lớn”.  

CT Sang đi thăm ngư dân Đà Nẵng nhấn mạnh: “Bà con ngư dân chúng ta rất dũng cảm... bám biển để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng”. Xúi dục dân tay không vào chỗ bị hải tặc (mà ĐT Phùng Quang Thanh gọi là bạn tri kỷ) để đương đầu với bắt đói tiền chuộc cướp, giết, đánh tàu chìm... trong lúc công an quân đội rảnh tay mang súng đi cướp đất Đầm Vươn, Văn Giang, Dương Nội... và tạo ra trò chơi “tự phát” để bắt người biểu tình chống bành trướng Trung cộng là Bùi Thị Minh Hằng với trò vu khống 2 xe đi hàng ba gây rối công cộng. 

 
Khi thành phố Hà Nội ngập lụt lại bị Bí thư thành ủy đổ tội “Tại người dân không chịu lo”. Quan làm việc lớn dành thì giờ sắp xếp đo đạc đất đai để nuôi cái hầu bao không đáy, không có thì giờ lo lắng cho dân là thế.  

Từ lời nói cho tới hành vi của những người cai trị không có một chút trách nhiệm tối thiểu. Họ tự soi mặt trong gương chắc phải thấy hiện nguyên hình “xấu xí”. Họ há miệng ra chống tham nhũng họ thấy rõ mồn một hai hàm răng tham lam chính mình. Họ lên án mông lung “thế lực thù địch nhân dân” nhưng chính họ đi đêm dâng biển bán đất cho giặc. Họ ca tụng tự do bằng luật rừng và còng số 8. Họ mạo danh dân chủ rồi kết tội ai kêu gào dân chủ. Họ bàn luận nhân quyền rồi tha hồ bắt người bỏ tù thả ra từng đợt để trao đổi lợi lộc. Thế thì khó mà trách cứ vì đâu kinh tế xuống tận đáy vực sâu. Vì đâu mất đất biên giới, vịnh Bắc bộ, Hoàng Sa Trường Sa, rừng đầu nguồn, bô xít Tây Nguyên, đất ở Trà Vinh, Huế, Đà Nẵng, Hà Tĩnh... Không thể lấp liếm đỗ thừa cho hậu quả chiến tranh nữa rồi. Cái màn đe dọa, khủng bố, thủ tiêu ăn sâu vào tạng phủ cán bộ, cho nên không lạ gì hàng ngày người dân chết trong đồn công an.  

Buồn lây phi công chiêu đãi viên vận chuyển hàng ăn cắp để lên mặt báo từ Nhật. Buồn khi biết người du lịch, du sinh ra nước ngoài giữ thói ăn cắp, gạt gẫm, không trọng nhân cách. Buồn làm ngoại giao bên Phi Châu buôn lậu đầy xe sừng tê giác,. Buồn những chuyến bay trong nước có người đã ăn cắp áo phao dùng cứu khi hoạn nạn. Buồn máy bay dừng chưa đủ an toàn có người vội vàng mở cửa thoát hiểm để đi ra trước. Buồn cho số phận 118 cô gái chịu cực hình cởi truồng cho các ông già ngoại quốc xem để quyết định chọn vợ.  

Thật là tủi hổ khi cả bộ chính trị, cả cái nhà nước, cả cái quốc hội nghiễm nhiên nhìn bà mẹ dân oan chết đói chết bệnh trước vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Thật là đau lòng ngắm TBT Lê Khả Phiêu có ngà voi trong nhà khi có người nôm voi tới đầu sông rồi đu giây đi học. Thật là xót xa dạ bào khi CT Bình Dương ở nhà riêng hàng trăm tỉ trong lúc có người vợ tự tử để chống có cơ hội xin cái sổ nghèo nuôi con. Thật là não nề nhìn cha con dòng họ nhà Thủ Dũng dẫm bước trên vàng, trên lớp lớp giấy đô la trong lúc có kẻ sống trên nước bãi giữa dưới cầu Long Biên. Buồn ơi là buồn nhìn người đàn bà khiếu kiện bao nhiêu năm trắng tay đành đoạn cởi truồng la làng trước sở thanh tra. Gom những cái buồn người nhà nước CHXHCNVN này lại ta đặt câu hỏi tại đâu sinh ra những hình ảnh “xấu xí” như thế. 

 
Xóm Nổi sông Hồng. 

Không lạ gì khi 800 tờ báo một ông cai quản, bí đề tài thì xoay qua săn tin trộm cướp, giết người, tai nạn xe cộ lưu thông, tình địch quan lớn quan nhỏ, chân dài chân ngắn từng giờ từng phút. Những chuyện thế này xảy ra cũng nhờ Tố Hữu đã đem vào học đường: “Giết, giết nữa đi bàn tay không kịp nghĩ”. 40 ngàn cái đầu phô bày xã hội loạn lạc đâm chém giành giật này nọ thế kia. Ai vượt ra ngoài sợ hãi bị trù dập đóng cửa, treo giò hành nghề. Viết bài yêu quê hương “tản mạn đảo xa” bị sập tiệm cửa đóng then gài, đành ca bài yêu nước là yêu Trung cộng để được sống còn đi làm chui báo khác nuôi thân. 

Chuyện đời đôi khi bần cùng sinh đạo tặc. Báo chí bị dồn vào chân tường chọn sống hay chết. Sống thì bắt buộc phải cầm bút làm họa sĩ tô vẽ theo quy luật của một Tổng biên tập. Phải đành đoạn nhìn từng tập đoàn sâu đua nhau đục khoét công quỹ. Phải khoanh tay làm kẻ bàng quan ngắm nhìn cán bộ, quan quyền cướp đất nông dân giữa thanh thiên bạch nhật mà không dám đưa tin một hàng chữ lên mặt báo. Nhìn mặt nhau đua nhau viết về thị hiếu để câu khách như chuyện án mạng ngũ rồi giết tình nhân trong nhà nghỉ. Chuyện giết người rồi đốt phi tang. Chuyện kẻ dùng vật nhọn đâm vô chỗ kín con gái. Chuyện chân dài Hoàng Hải Yến bán dâm đại gia. Kiều Trinh thế này, Công Phượng thế kia, Đàm Vĩnh Hưng chiếc xe dát vàng. Tố tham nhũng thì bị gài bẫy đi tù. Đụng chạm tới biển đảo thì bị công an đòi lên làm việc. Viết hay nói lên những sai lầm của quan đỏ nhà nước thì quy tội chống phá lật đổ, phá hoại đoàn kết. Nhưng nhà đảng lại dùng những tay bồi bút chuyên nghiệp trong các tờ báo lớn của đảng đi bày chuyện hạ nhục những thành phần trí thức góp tiếng nói phản biện. Núp bóng tối đảng quyền để bôi nhọ đánh lén. 

 
Cái bệnh tuyên truyền cố hửu nói láo cho bằng được để củng cố quyền hành của băng đảng độc tài cai trị. Vô hình chung đưa con thuyền đất nước chìm dần vào hố thẳm từ kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội... 

Không lạ gì sau Tháng Tư 75 một số người Bắc vô thăm bà con trong Nam đem theo chén và đũa để tặng. Tội nghiệp cho họ là đảng giáo dục họ “kềm kẹp” thế nào thì họ nghe theo thế. Tôi có dịp lên ngồi trong chiếc máy bay tại Hà Nội để đi Huế. Hành khách lên máy bay ngồi đã lâu trời lại nóng. Ai nấy lại lấy tay phẩy quạt. Tôi hỏi một nhân viên đồng phục của hãng con rồng lộn: “Này em sao phi cơ không nổ máy mở máy lạnh?” Thay vì nói một câu mát lòng dễ nghe anh ta trả lời đốp chát: “Đ.M người ta sợ hao xăng không biết à?”.  

Một lần tôi đi xe đò từ Đồng Xoài về bến Hàng Xanh, Thị Nghè. Tôi ngồi băng sau tài xế. Bất ngờ anh lơ xe tới vỗ vai tôi nói: “Đưa mượn cái xắt chận trước kiếng để công an không thấy phía trước ngồi hai người”. Tôi chưa kịp đồng ý hay không, anh ta giật cái xắt rồi ngang nhiên đem lên chấn phía trong cửa kiếng. Tôi nhìn lui thấy mấy hàng ghế trống. Tôi nói: “Ở phía sau dư chỗ sao không bảo ông khách đó lui sau ngồi”. Anh ta nói: “Đ. M mượn một chút xíu mà làm khó dễ”.

Hình minh họa 
Đường xa ngủ gà ngủ gật tôi và người em trong gia đình tới gần bến xe đỗ bánh mới phát giác ra cái xách không cánh mà bay. Tôi vặn hỏi ông tài xế. Ông ta trả lời gọn lõn: “Đ.M xe dừng cho công an kiểm soát bao nhiêu trạm, mấy đứa bán hàng rong leo cửa giật rồi đi tìm chúng nó mà hỏi”. 
Tôi biết tôi bị cướp cạn dàn cảnh. Khi năm ba người phu xích lô tới giành giật kéo tay tôi đi xe của họ. Tôi nhớ lại những ngày có chính sách ngăn sông cấm chợ, dựng nên nhiều trạm kiểm soát bao nhiêu tài xế con buôn dùng đủ mọi mánh khóe để qua mặt thủ đoạn ác độc thâu lượm hết hàng hóa hơn bỏ sót của cán bộ, công an. Tôi không buồn bị mất cắp mà tôi vui nữa là khác. Vì nhờ ở trong tăm tối mới sáng mắt thấy cái nhà nước XHCNVN xấu xí gây ra đại họa mà tìm cách chống lại nó. Khi người rừng làm luật xấu xí rừng xanh, người rừng ngồi xử án xấu xí thì cái mặt anh hề Công Lý càng nở nụ cười tươi vui cùng với nụ cười bí hiểm trên đôi môi đỏ ngầu máu thắm của người rừng xấu xí cai trị.
Người nước CHXHCNVN xấu xí cả thân xác lẫn tinh thần. Vì có tự do dân chủ đâu mà đạp đổ cái xấu dựng nên cái toàn bích hoàn hảo cho được.
 
Lê Hải Lăng
Tháng 12, 2014 
Nguồn:  BM’s Blog