Năm 2012 ra sao, anh nhỉ ?
Anh nghĩ gì nếu ngày cùng tận thế chẳng còn xa
Có thể ngày đó vạn vật đều im tiếng thở
Ngày thật nóng, gắt gay hừng hực phun trào núi lửa
Hay đêm sâu hun hút, chỉ thấy mỗi màu tuyền đen
Ngày cả thế giới dường như tê liệt
"Internet" chẳng còn, "cell phone" mất sóng
"Panne electrique", không "extension", ta bặt tin nhau
Người người thin thít trong nhà
Hoăc ra đường với "mask" choàng kín mặt
Ngại phóng xạ tràn lan
Chẳng dám lang thang rồi lại trở về
Hai mươi bốn giờ đăng đẳng lê thê
Hai mươi bốn giờ trôi nặng nề, mệt mỏi
Anh, sẽ làm gì trong giờ khắc ấy
Em, có lẽ ngồi ...thầm đếm thời gian rơi
Với mẫu bánh mì khô
Và chai nước suối
Giở lại từng trang thơ
Mà đêm trước in vội
Vì chợt nhớ rằng là ngày cuối của năm
Em còn lại gì
Ngoài những vần âm
Những bằng, những trắc
Có lẽ em sẽ không làm thơ được nữa
Khi trái đất ngừng xoay, hàng cây xanh võ vàng trong một thoáng
Gió rít từng cơn, rồi khô dần cạn kiệt
Mây xám mờ trời, và nắng nung đỏ cả trần gian
Không còn nữa, những giọt lung linh thật vàng
Ươm cho em giấc mơ ngọt ngào một thuở
Có lẽ, anh đang cười thầm:
"Chuyện ấy xa vời lắm,
em lo chi những hão huyền, viễn vông ?"
Anh nghĩ gì nếu ngày cùng tận thế chẳng còn xa
Có thể ngày đó vạn vật đều im tiếng thở
Ngày thật nóng, gắt gay hừng hực phun trào núi lửa
Hay đêm sâu hun hút, chỉ thấy mỗi màu tuyền đen
Ngày cả thế giới dường như tê liệt
"Internet" chẳng còn, "cell phone" mất sóng
"Panne electrique", không "extension", ta bặt tin nhau
Người người thin thít trong nhà
Hoăc ra đường với "mask" choàng kín mặt
Ngại phóng xạ tràn lan
Chẳng dám lang thang rồi lại trở về
Hai mươi bốn giờ đăng đẳng lê thê
Hai mươi bốn giờ trôi nặng nề, mệt mỏi
Anh, sẽ làm gì trong giờ khắc ấy
Em, có lẽ ngồi ...thầm đếm thời gian rơi
Với mẫu bánh mì khô
Và chai nước suối
Giở lại từng trang thơ
Mà đêm trước in vội
Vì chợt nhớ rằng là ngày cuối của năm
Em còn lại gì
Ngoài những vần âm
Những bằng, những trắc
Có lẽ em sẽ không làm thơ được nữa
Khi trái đất ngừng xoay, hàng cây xanh võ vàng trong một thoáng
Gió rít từng cơn, rồi khô dần cạn kiệt
Mây xám mờ trời, và nắng nung đỏ cả trần gian
Không còn nữa, những giọt lung linh thật vàng
Ươm cho em giấc mơ ngọt ngào một thuở
Có lẽ, anh đang cười thầm:
"Chuyện ấy xa vời lắm,
em lo chi những hão huyền, viễn vông ?"
Có lẽ chỉ một ngày thôi, phải không anh ?
Rồi trời sẽ sáng dần, mây vẫn màu thiên thanh
Nắng vẫn nhỏ giọt long lanh trên từng phiến lá
Thơ em lại đan vần thương vần nhớ
Dệt mộng với trăng sao, viết tiếp chuyện chúng mình ....
Npl 15.04.2011
Npl 15.04.2011