Một Người Cộng Sản “Cao Quý”!!!
Và
Những Người Không Cộng Sản Thấp Trí
Tuần qua, Đài Á Châu
Tự Do (RFA) đã thực hiện một cuộc phỏng vấn nữ “Nghệ sĩ Ưu tú” của CSVN Kim
Chi, một người đã “viết thư gửi cho Hội Điện Ảnh Việt Nam từ chối không
chấp nhận một bằng khen có chữ ký của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và thẳng thắn
viết rằng “Tôi không muốn trong nhà tôi có chữ ký của một kẻ đang làm nghèo đất
nước, làm khổ nhân dân. Với tôi, đó là một điều rất tổn thương vì cảm giác của
mình bị xúc phạm”.
Một phụ nữ tuổi thất thập,
sau bao nhiêu cống hiến cho chế độ mà nói lên câu này thì rất đáng phục. Nó biểu
thị tấm lòng cương trực, không ham danh lợi, và nhất là lòng yêu nước, yêu dân
tha thiết.
Bà Kim Chi là một nữ
diễn viên - theo cha tập kết ra Bắc khi còn nhỏ - từng tình nguyện lên đường
vào Nam phục vụ các đoàn “Văn công Giải phóng”.
Chắc bà đã trải qua những tháng năm với Đội Thiếu Niên Nhi Đồng Bác Hồ,
rồi đoàn Thanh Niên Cộng Sản HCM trước khi trở thành đảnh viên CS… Tuy
chưa đủ trình độ và suy nghĩ để hiểu về chủ nghĩa Cộng Sản, nhưng từng được nhồi
sọ về “chính nghĩa” chống Mỹ cứu nước. Do đó, bà đã lên đường dấn thân
vào nơi hiểm nguy để “Chị ở sân khấu chiến trường 10 năm, phục vụ đồng bào và
chiến sĩ, đuổi giặc ngoại xâm dành lại đất nước.”
Khi Kim Chi từ chối
nhận bằng khen có chữ ký của Nguyễn Tấn Dũng, “kẻ đã làm nghèo đất nước, làm khổ
nhân dân”, Kim Chi đã quên rằng nước đã nghèo, dân đã khổ ngay từ khi Hồ
Chí Minh làm cách mạng, cướp chính quyền.
Đã qua bao nhiêu đời Tổng Bí Thư, bao nhiêu đời Thủ Tướng, chứ không phải
chỉ có Nguyễn Tấn Dũng ngày nay? Và chính Kim Chi – vì là một đảng viên Cộng Sản - cũng đã góp phần với
các đồng chí vào việc làm nghèo đất nước, làm khổ dân.
Kim Chi đã khẳng định
mình là người Cộng Sản chân chính khi nói rằng “Chị với tư cách của một người cộng
sản, mà một người cộng sản chân chính thì mong những đìều tốt đẹp cho dân tộc
mình, cho nhân dân mình.”
Chúng tôi thấy tội nghiệp
cho bà, vì bà thả trí tưởng tượng của mình đi xa quá. Chắc với trình độ còn thấp kém để hiểu biết thế nào là “thế
giới đại đồng”, thế nào là “chuyên chính vô sản”, là “đấu
tranh giai cấp”… Chắc vì bận bịu với nghề nghiệp
và gia đình mà bà ít quan tâm theo dõi thời sự thế giới để thấy cái thực tế tàn
ác vô lương về những người, những đảng Cộng Sản cầm quyền từ Nga sang Đông Âu,
sang đến Trung Hoa, Bắc Hàn; và rõ hơn hết, ngay trên mảnh đất bà đang sinh sống.
Đảng Cộng Sản VN có
hàng triệu người. Có bao nhiêu người “cộng sản chân chính mong những đìều tốt đẹp
cho dân tộc mình, cho nhân dân mình” hay chỉ là những kẻ cuồng tín, đểu cáng, vô
luân, vô tài, ham quyền, phản quốc… để đến nỗi ngày nay dân tộc nghèo đói, lạc
hậu, và nhân dân thì đang bị đàn áp, tước đoạt nhân quyền, và đất nước thì đang
bị dâng lên cho quan thầy Trung Cộng?
Bà Kim Chi có quyền
hãnh diện là người Cộng Sản. Đó là quyền của bà, dù bà có ý thức đúng hay không
về chủ nghĩa CS. Bà tin rằng người CS chân chính là tốt! Cũng là quyền của bà.
Chúng ta không cần bàn thêm.
Nhưng khi những lời mang
tính tuyên truyền xuyên tạc của bà Kim Chi về cuộc chiến tranh “chống ngoại
xâm, giành lại đất nước” và vu khống cho người lính VNCH “mổ vú, ăn thịt” các đồng
đội của bà được chểm chệ trong bài viết của một ký giả đài Á Châu Tự Do, phát
đi cho hàng triệu người đọc thì quả là khó hiểu.
(Điểm này có sự mâu thuẫn. Ký giả Mặc Lâm hỏi Kim Chi về ký ức khi ở Trường Sơn, và trong câu trả lời : “Chị di chuyển với đồng đội thì đồng đội bị bắt, bị giết, bị mổ vú bị Tàu ăn thịt nhưng chị vẫn còn sống.” Tàu nào trên Trường Sơn. Chẳng lẽ Kim Chi nói đến bọn cố vấn Tàu ăn thịt các “thùng chí Duỵt nàm cốc”? )
(Điểm này có sự mâu thuẫn. Ký giả Mặc Lâm hỏi Kim Chi về ký ức khi ở Trường Sơn, và trong câu trả lời : “Chị di chuyển với đồng đội thì đồng đội bị bắt, bị giết, bị mổ vú bị Tàu ăn thịt nhưng chị vẫn còn sống.” Tàu nào trên Trường Sơn. Chẳng lẽ Kim Chi nói đến bọn cố vấn Tàu ăn thịt các “thùng chí Duỵt nàm cốc”? )
Chiến tranh chấm dứt
đã 37 năm. Bao nhiêu sử liệu đã được phổ biến để mọi người nhìn thấy chân tướng
về quân đội các phe tham chiến. Người lính Mỹ đã rửa được cho mình hai chữ
“baby killers” do bọn phản chiến Mỹ khốn nạn vu khống, mạ lị hồi cuối thập niên
60’s. Chỉ còn người lính VNCH vẫn cứ bị những đầu óc bệnh hoạn
hoang tưởng phía địch đổ vấy cho những chuyện họ không hề làm. Trái
lại, trong chiến tranh, những điều này có xảy ra. Đó là hành vi của
bọn lính Cộng Sản vô thần, mà đã được chứng minh qua việc đập đầu chôn sống
7600 thường dân vô tội ở Huế hồi Mậu Thân; qua việc giết, đốt cháy
hàng trăm người lớn, đàn bà, em bé Thưọng ở Dak Son vân vân và vân vân.
Hay sự vu khống về QLVNCH đó biểu lộ tính chất “chân
chính” trong người Cộng Sản Kim Chi?
Nếu như sau cuộc chiến,
mà đảng CSVN xây dựng đất nước, đem lại ấm no hạnh phúc cho dân, mà chỉ trong
thời đại Nguyễn Tấn Dũng mới có những tệ nạn, thì những lời trên của bà Kim Chi
thật có ý nghĩa, rất đáng khâm phục.
Sau cùng,
Lại nói về những người
Việt hải ngoại, tị nạn CS.
Chúng ta không còn nhớ rõ đã
từ hồi nào mà một số người Quốc Gia hải ngoại cứ vồn vập ôm chầm lấy những “người
Cộng Sản phản tỉnh”, tâng bốc họ lên tận trời cao, tưởng như tìm thấy những đồng
chí đáng tin cậy; chỉ vì nghe được, đọc được một vài câu mà những người đó lên
án chế độ Cộng Sản đương thời.
Chúng ta cũng đã
nghe chuyện vài vị tai to mặt lớn trong cộng đồng tị nạn xin đươc Bùi Tín tiếp
kiến khi anh Đại Tá cựu Phó Tổng Biên Tập báo Quân Đội Nhân Dân này đến Hoa Kỳ.
Chúng ta cũng đã
nhìn thấy tấm hình vài cụ cao niên bên San Jose mặc áo thụng khăn đóng quỳ lạy
xì xụp anh Việt Cộng già Hoàng Minh Chính, cựu Viện trưởng Viện Mác-Lê Nin của
đảng CSVN.
Chỉ mới đây thôi, mực trên các trang giấy còn chưa khô về
việc những nhà trí thức hải ngoại và ngay cả những cựu này cựu nọ của VNCH lên
tiếng khen và quảng cáo cho cuốn sách “Bên Thắng Trận” của VC Huy Đức.
Những người như Bùi
Tín, Hoàng Minh Chính, Huy Đức, Trần Độ… làm được điều gì để những người chống
Cộng tại hải ngoại khen ngợi, vinh danh?
Vì họ đã lên tiếng
phản đối cái chính sách hiện hành của nhà cầm quyền CSVN?
Vì họ lên án những
người đảng viên Cộng Sản là tha hoá, là tham nhũng, là tàn ác với dân?
Vì họ phần nào viết lịch sự về chính quyền VNCH,
Quân Lực VNCH thay vì dùng chữ Ngụy Quân, Ngụy Quyền như bọn VC đã dùng từ hơn
nửa thế kỷ mà mới chỉ ngưng đi trong vòng 10 năm nay?
Những mầm mống chống
đối trong nội bộ đảng CS không phải mới nẩy sinh ra sau này. Nó đã bộc lộ ngay
khi đảng Cộng Sản Nga làm cách mạng lật đổ Nga Hoàng qua sự phân chia thành
nhóm Đệ Tam và Đệ Tứ.
Tại miền Bắc, những
sự thanh trừng cũng từng xảy ra nhưng ít ồn ào hơn. Chỉ sau khi chiếm xong miền
Nam trù phú, tài lộc và địa vị (để dẫn đến tài lộc) đã tạo ra những tranh chấp,
xung đột trong những phe nhóm. Từ đó, mầm mống chống đối nhau thể hiện rõ nét
và bùng nổ nên chúng ta mới nhìn được nghe được.
Những người Cộng Sản
già tranh chấp với Cộng Sản trẻ đương lên. Những người CS miền Nam tranh chấp với
CS miền Bắc. Những người thân Nga tranh chấp với những kẻ thân Tàu… Tất cả chẳng
qua vì quyền lợi bản thân, phe nhóm chứ chưa phải là vì lý tưởng mục tiêu đấu
tranh cho dân cho nước.
Chúng ta không phủ
nhận rằng trong cuộc kháng chiến chống Pháp, nhiều thanh niên trí thức, ưu tú của
Tổ Quốc đã lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng diệt thù, giành độc lập cho đất
nước. Chúng ta cũng nhận rằng trong thời kỳ chiến tranh Nam Bắc, thanh niên miền
Bắc cũng đã hăng say lên đường vào Nam để “đánh Mỹ cứu nước” vì bị đầu độc bởi
sự tuyên truyền của đảng CSVN. Họ đều là người yêu nước, nhiệt tâm, nhiệt tình,
không có gì đáng trách.
Nhưng chế độ hà khắc
của CS đã cho họ hai ngả đường để sống:
(1) huà theo bọn
lãnh tụ, thi hành những chính sách gian ác hại dân hại nước để kiếm miếng đỉnh
chung.
(2) hèn hạ cúi đầu
im lặng để bảo vệ tính mạng và sống lây lất cho hết cuộc đời “Cách Mạng”.
Điều này đã được chứng
minh qua tâm sự cay đắng đau xót của “thằng hèn” Tô Hải, của nhà văn nổi tiếng
Nguyễn Tuân. Ngoài hai ngả đường này,
còn con đường thứ ba dẫn đến các nhà tù khổ sai hay ra nghĩa địa nếu có tư tưởng,
hành vi phản kháng.
Nhờ sự phát triển
các phương tiện truyền thông, nhờ tiếp xúc thường nhật với văn minh dân chủ, và
nhất là khi cái ác của chế độ CS đã lên đến cực độ vượt quá giới hạn của sự chịu
đựng và kiên nhẫn của người dân, thì các
phong trào phản kháng đã dấy lên. Phật
Giáo, Công Giáo, Tin Lành, Nông Dân, công nhân, học sinh… và ngay cả trong hàng
ngũ đảng viên mà chúng ta được nghe với mỹ danh “phản tỉnh”. Nhưng điều cốt yếu,
là họ đấu tranh chống cái gì? Chống chủ nghĩa CS, chống chế độ CS hay chỉ chống
nhà đương cuộc vì mất quyền lợi bản thân?
Người Việt hải ngoại
nhậy thật! Chỉ mới đọc sơ một câu trên cùng của bài phỏng vấn “Nghệ
Sĩ Ưu Tú” “Cộng Sản Chân Chính” Kim Chi là họ đua nhau chuyền qua email,
qua các diễn đàn khen lấy khen để người nữ văn công Kim Chi là một “nhân
cách cao quý!”.
Chung quy bà Kim Chi chỉ chống Nguyễn Tấn Dũng và tập
đoàn của y thôi.
Đã cao quý thì không thể là người Cộng Sản và đã là Cộng
Sản thì chắng thể nào cao quý, dù Cộng Sản chân chính hay Cộng Sản phản tỉnh.
Đó là chân lý.
Đỗ Văn Phúc
Jan 15, 2013