Nguyễn Duy
Tôi xin được phép trình bày những cảm nhận của tôi, một góc nhìn của một cựu học sinh Nguyễn Trãi, tuần tự dưới đây.
Gần hơn 400 cựu học sinh, thầy cô và thân hữu khắp nơi
quay về Houston cho cuộc gặp gỡ này.
Xin thưa ngay với bạn là đại hội cựu học sinh Nguyễn Trãi Sài Gòn 2012 được tổ chức ở Houston (Texas, USA) vào cuối tuần 6, 7 và 8 tháng 4 vừa qua là một thành công lớn. Ðại hội đã quy tụ hơn 400 người trong đó ngoài sự có mặt của các cựu học sinh, còn có sự hiện diện của rất nhiều cựu giáo sư (chúng tôi đếm được ít nhất 13 thầy và cô) và của một số dâu rể cựu học sinh Nguyễn Trãi.
Sự thành công lớn của một cuộc gặp gỡ rất hài hòa và có tầm vóc này là một bằng chứng hùng hồn cho thấy là những đứa con Nguyễn Trãi xa nhà, trong đó phần lớn đã rời khỏi xứ sở Việt Nam trong những điều kiện khó khăn, đôi khi thương tâm và có vài trường hợp vô cùng nghiệt ngã, đã vượt trên tất cả những khó khăn của đời sống mới và cuối cùng chúng tôi đã tìm đến nhau với nụ cười và một niềm tự hào qua ba ngày họp mặt huyên náo ở cái đất Houston ấm áp và đầy tình người.
Các thầy cô vẫn như ngày nào. Vẫn những hình ảnh của một truyền thống đẹp
của người Việt Nam được phô bày một cách tự nhiên và khả kính.
Riêng người viết bài này đã gặp lại hơn mười mấy đứa bạn học cũ. Có đứa đã bị đi tù cải tạo gần 13 năm. Có đứa đi tù cải tạo 6 năm. Có đứa chỉ đi có 3 tuần. Phần lớn đã vượt biên bằng đường biển, bỏ nước ra đi tìm tự do, bỏ nước ra đi tìm một đời sống mới có nhiều hy vọng hơn. Hy vọng một cuộc mưu sinh dễ dàng và một đời sống hạnh phúc hơn. Hy vọng một tương lai rực rỡ hơn cho đàn con của mình.
Tuy phần lớn những đứa bạn tôi đã trải qua những năm tháng đen tối sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, và tuy nhân cách và nhân phẩm của những người bạn tù cải tạo của tôi đã bị nhà nước Cộng Sản Việt Nam chà đạp sau ngày 30 tháng 4 này, phần lớn các bạn tôi sang đây đều vươn lên được và có thể nói là đa số thành công hết. Có đứa thành công lớn, nhà cửa thật khang trang, con cái học hành thành tài cả. Có đứa phải vô cùng chật vật trong những năm đầu tiên.
Một thằng bạn tôi ở Houston kể chuyện cảnh một anh Mỹ da đen dùng súng xông vào ăn cướp hàng tiệm của vợ chồng hắn hơn ba lần trong những năm đầu lập nghiệp ở Houston. Lần chót hắn đã mất kiên nhẫn, hắn đã tự vệ rút khẩu súng Colt và bắn một tên cướp ngã gục ngay trong tiệm trong lúc tên này bỏ chạy ra cửa.
May thay tên cướp này không chết và được cứu sống và được đem về tù giam tiếp vì tên cướp Mỹ da đen này đang ở tù vì tội giết người và đã được thả ra với điều kiện (“on parole”), sau hơn chục năm trong tù. Bạn tôi đã không ngủ được cả đêm.
Những chiếc áo dài trắng hoặc màu sặc sỡ của những cựu nữ
sinh năm nào bây giờ lại được tung tăng khoe sắc với một niềm
tự hào, với những dáng đi thướt tha dịu dàng làm sao.
sinh năm nào bây giờ lại được tung tăng khoe sắc với một niềm
tự hào, với những dáng đi thướt tha dịu dàng làm sao.
Cũng có những thằng bạn ra đi dễ dàng hơn vì có tàu lớn đón. Có đứa phải lên đường vượt biên hơn 3 lần. Những đứa được đi trước 1975 như tôi, đi du học hoặc di tản sớm, là những đứa may mắn. Nói chung, ai cũng thành công với một đời sống mới ổn định hơn mặc dù cuộc sống vẫn còn đầy cam go nơi đất mới.
Tôi đến Houston kỳ này với tất cả niềm trân quý của một tình bạn đã được nhen nhúm và hun đúc ở trường trung học Nguyễn Trãi Sài Gòn thân yêu, từ năm 1958. Tôi đến Houston kỳ này với tất cả lòng hân hoan mong gặp lại các thầy cô cũ. Thầy nào cô nào tuổi cũng đã quá cao. Những ánh mắt, những nụ cười trong buổi gặp gỡ lần đầu này ở Houston vẫn tiếp tục nói lên sự trìu mến của thầy, của cô. Những tiếng “mày, tao” thốt ra từ những bạn đồng môn ngay khi gặp nhau tay bắt mặt mừng vẫn tiếp tục chứng minh cho một tình đồng môn bất diệt.
Nhìn kỹ trên các tấm hình chụp trong đêm đại hội, các bạn không về dự đại hội kỳ này có thể đọc được hai câu châm ngôn :
Một ngày học Nguyễn Trãi, mãi mãi là anh em
Một ngày dạy Nguyễn Trãi, mãi mãi là thầy cô
Hai câu châm ngôn quen thuộc của trường đã được in ra thật lớn và treo dọc song song trên sân khấu trong đêm đại hội như là hai câu đối, đã nói lên được tinh thần trường trung học Nguyễn Trãi. Tinh thần của tình đồng môn và của tình thầy trò. Học với thầy cô một ngày thôi nhưng vẫn nhớ ơn, học với các bạn một ngày thôi nhưng vẫn quyến luyến một tình bạn bất diệt.
ÐH Cựu Học Sinh Nguyễn Trãi Sài Gòn: Truyền thống đẹp vẫn được gìn giữ
Căn phòng đêm đại hội đầy ắp người và thật ấm cúng, với những món ăn rất ngon. Người tham dự ngoài ra còn được thưởng thức những bài hát và những màn trình diễn đặc sắc do toàn cựu học sinh Nguyễn Trãi trình bày. Các anh chị điều khiển chương trình (gọi nôm na là MC) hoàn thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời với giọng nói ngọt ngào và thỉnh thoảng lại còn pha trò thêm với cách nói đùa rất duyên dáng.
Trong ba ngày đại hội, chúng tôi đã được nuôi dưỡng bởi những chất liệu của tình thương và sự đùm bọc. Chúng tôi tán thán và khâm phục sự tổ chức chu đáo cũng như sự làm việc không ngừng nghỉ của Ban Tổ Chức Ðại Hội 2012. Các bạn trong Ban Tổ Chức đã thành công rất lớn, đem niềm vui đến cho mọi người, vượt trên sự mong đợi của tất cả những người tham dự đại hội. Chúng tôi xin được cám ơn và chia vui cùng các bạn.
Bạn và tôi đã hãnh diện được học một trường trung học như thế có phải không? Chắc chắn rồi, làm sao tôi không hãnh diện được với những hình ảnh tươi đẹp và những nụ cười hân hoan như thế. Làm sao tôi không hãnh diện được khi thấy những đứa con Nguyễn Trãi bị nhà nước Cộng Sản Việt Nam chà đạp quằn quại năm nào, nay đã vươn lên trên tất cả những khó khăn. Những đứa con Nguyễn Trãi đã vượt trên tất cả những gian nan, những nghiệt ngã và cuộc gặp gỡ toàn trường ở Houston năm 2012 nói lên một chiến thắng lớn: chiến thắng sự gian nan và khó khăn của đoàn người phải bỏ xứ ra đi sau 1975.
Sự thành công của ÐHNT 2012 này cho thấy nhà nước Cộng Sản Việt Nam (CSVN), với chính sách trả thù hà khắc dân quân chính miền Nam sau 1975, không thể nào tiêu diệt được tấm lòng yêu quê hương và giữ gìn truyền thống đẹp của cựu học sinh Nguyễn Trãi Sài Gòn. Sự thành công này là một bát nước lạnh đổ lên đầu nhà nước CSVN và cuộc họp mặt dù muốn dù không đã mang một tính cách chính trị rất lớn. Tính cách đó theo người viết bài này rất đơn giản: các anh (CSVN) có thể hành hạ chúng tôi, các anh có thể xâm phạm quyền làm người của chúng tôi, các anh có thể chà đạp lên nhân cách chúng tôi, nhưng như những con giun bị quằn quại đó, chúng tôi với tinh thần bất khuất, vẫn vươn lên được và vẫn gìn giữ được truyền thống đẹp của tình đồng môn, của tình thầy trò, của một quá khứ đầy tình người mà chúng tôi sẽ tiếp tục gìn giữ và trân quý.
Tinh thần học Nguyễn Trãi mãi mãi là anh em, tinh thần dạy Nguyễn Trãi mãi mãi là thầy cô đó sẽ mãi mãi bất diệt.
(Tản mạn với tấm lòng biết ơn thầy cô trong một ngày mùa Xuân xứ Canada bắt đầu có những tia nắng ấm, tháng 4 năm 2012.)