Đắn đo suy nghĩ thật kỹ, có thể nói là tôi phải uốn lưỡi hai lần
cho từng chữ, từng ý một mà viết lên đây, bởi thiết nghĩ đây là một diễn đàn
dân chủ, mà thật vậy, nó là diễn đàn dân chủ không hề mang tính cá nhân.
Những tiêu điểm mà bài viết của tác giả Vũ Đông Hà đã nêu ra, liệu
rằng nó có đòi hỏi quá cao và quá khắt khe không? Khi người dân là những người
đã chịu đựng quá nhiều áp bức, bất công lẫn trực diện với vô vàn nghịch lý từ một
guồng máy cầm quyền độc tài toàn trị... Mà gần đây nhất là vụ HD 981 do Tàu cộng
áp đặt một cách vô pháp luật cũng như với thái độ vô cùng hống hách ngang ngược...
Trong khi đó, đáp lại là những thái độ
lặng im một cách đê hèn nhục nhã của đảng CSVN.
Thái độ ứng xử nhu nhược ấy đã là những giọt nước làm tràn ly, khiến toàn dân tức giận. Sự tức giận xuyên suốt thời gian với vô vàn nghịch lý của xã hội đã dồn nén họ đến mức không thể chịu đựng được nữa và điều đó đã đưa đến sự thể hiện của họ bằng hành động nghiêng về bạo động.
Ai cũng dư biết, người dân chỉ đơn thuần là người dân. Họ không là
những tổ chức qui củ, có lực lượng, có súng đạn. Mà có sao được khi xã hội là một
tổ chức công an dầy đặc đến độ một con ruồi cũng không thể lọt lưới như bài viết
đã nêu. Thế thì những biểu hiện của người dân, đa phần là do "tự
phát" để mong vơi bớt đi phần nào bức xúc, căm hận... Những biểu hiện này
nếu được nhìn dưới nhãn quan của những nhà đấu tranh Bất bạo động là Bạo động
và theo sau là những lô phê phán, chê trách và đôi khi kèm theo sự dè bỉu thậm
tệ, cho đó là "Hạ sách".
Phê
phán, đánh giá... là cái quyền của những nhà đấu tranh với chủ trương Bất bạo động
nhưng tiếc rằng họ đã không chịu khó nghiên cứu từng hoàn cảnh và sự tức giận của
từng cá nhân để rồi có sự đồng cảm. Hơn
thế nữa, những nhà đấu tranh Bất bạo động dường như không chịu hiểu rằng gần 40
năm cho cả nước và hơn 70 năm cho miền Bắc, toàn dân hai miền đã cúi đầu nhịn
nhục cũng chỉ với nếp suy nghĩ cùng chủ trương hãy đấu tranh Bất bạo động. Họ
cũng có thể không chịu nhìn nhận rằng sự đấu tranh Bất bạo động này đã hơn 70
năm, một dòng thời gian dài gần cả đời người mà kết quả thì vẫn mù tít tận nẻo
trời xa!. Chờ ư? Chờ đến bao giờ?. Điều
này, nó chẳng khác nào một câu nói khá nổi tiếng của Nguyễn Phú
Trọng, tên đầu đảng với chủ trương kiên định giữ vững lập trường XHCN mà:
"Xây dựng XHCN còn lâu lắm... Không biết đến hết thế kỷ này XHCN có đến
chưa?".
Với lý tưởng Đấu tranh Bất bạo động "cao cả", họ dường
như không chịu nhìn nhận rằng chính những ngọn lửa cá nhân đã thể hiện sự bức
xúc, có thể là những động lực thúc đẩy hang triệu triệu ngọn lửa căm hận để rồi
bạo quyền sẽ phải gục ngã dưới những ngọn lửa đó.
Đấu tranh Bất bạo động là chủ trương tuyệt vời nhưng nó lại tùy
vào hoàn cảnh cùng nhận thức của mỗi quốc gia, người viết xin khẳng định là
không hề phủ nhận chủ trương này, nhưng cũng xin nói thẳng, nó không chỉ là con
đường duy nhất phải chọn. Thời gian qua, với ngay cả đảng và nhà nước Việt Nam cũng
đã cúc cung tận tụy, chủ trương hòa bình với "4 tốt và 16 chữ vàng" để
đối xử với anh bạn láng giềng, nhưng thực tế đã trả lời như thế nào thì mọi người
cũng đã hiểu.
Trước tình hình dầu sôi lửa bỏng như hôm nay, Bất bạo động và Bạo
động phải được kết hợp nhuần nhuyễn. Hãy như Philippines, kiện bọn bành trướng Trung cộng, đồng
thời cũng bắt tay với đồng minh Mỹ, sẵn sàng đập nó lại khi nó kiếm chuyện thì
mới may ra. Nó đánh ta thì ta phải đánh lại, chả lẽ quì lạy xin nó tha?
Như đã nêu trên, dưới một thể chế toàn trị, người dân không thể và
không bao giờ có dịp để tạo dựng nên một hay nhiều tổ chức phản kháng guồng máy
nhà nước hiện hành đầy quyền lực cùng phương tiện trấn áp, một tổ chức như vậy
sẽ bị tiêu diệt ngay từ trong trứng nước. Thế thì, những phương cách đấu tranh
nào có thể được xem là phương cách khả thi? Trả lời: Đó là phương cách "Quần
chúng tự phát" vượt qua mọi sợ hãi, mỗi người hãy góp phần của mình để
Hành động, mỗi Hành động đều do điều kiện hoàn cảnh của riêng mình mà thực hiện.
Một
hành động đơn lẻ, cùng lắm chỉ gây được tiếng vang, nhưng hàng ngàn, hàng triệu
hành động, sẽ tạo nên một cuộc cách mạng để tiễn đưa cái chủ thuyết lừa mị
hoang tưởng cùng guồng máy bạo quyền của nó về miền quá khứ.
Tôi đã nghe nhiều người ý kiến, thấy có lý: "Hãy
triệt tiêu cái cơ chế độc tài toàn trị trước, rồi chuyện chống Tàu ắt sẽ đến bằng
con đường Dân Chủ và Nhân Quyền"...