Hồ Phú Bông (Danlambao) - Đọc bản tin và xem tấm ảnh đầu tiên trên báo
Bradenton Herald Newspaper, quận Manatee, Tiểu bang Florida, ngày 20/6/2014,
cho biết người tự thiêu đã để lại một mảnh giấy “dùng chữ nước ngoài” (foreign
language) nên cảnh sát chưa hiểu nội dung. Mảnh giấy được dán rất ngay ngắn,
cân phân giữa một ô trống hình chữ nhật bên góc trái tấm bảng tên của khu gia
cư “Silver Lake Community” tại ngã ba đường Lockwood Ridge và 59th Avenue East ở
Bradenton, chúng tôi biết ngay người tự thiêu là VN. Những chữ viết tay khá bay
bướm, nội dung cô đọng, chỉ trên một mảnh giấy cỡ A-4 nhưng có mãnh lực mạnh đến
độ có thể gây sốc cho người bệnh tim!
Hai yang 981 Phải rời khỏi V-N
Hải phận
Anh hùng tử chí hùng nào tử
Thu Hung
(và chữ ký)
Vì theo dõi sát thời cuộc quê
nhà nên người tự thiêu dứt khoát phải là một người VN yêu nước chân chính, phản
đối Tàu cộng đang xâm lược biển đảo, mà chưa biết thực sự là ai. Bút tích trên
tờ giấy, cái tên không có dấu “Thu Hung” cùng với chữ ký, của người đã dùng lửa
tự đốt cháy thân xác mình thì hình ảnh ngọn lửa khác đã bùng cháy trong sương sớm,
hai tháng trước trước cổng chính Dinh Độc Lập tại Sài Gòn, nhờ người đi đường
tình cờ dùng cell phone quay được, của Nữ Phật tử Lê Thị Tuyết Mai chợt sống dậy
mãnh liệt. Hai cái chết, từ hai bờ đại dương, là hai sự hy sinh cao cả nhất, lấy
chính thân xác làm ngọn đuốc!
Chúng tôi liên lạc với cảnh sát,
người điều tra nội vụ (detective) tiếp xúc được với gia đình người quá cố. Vợ
ông cũng bàng hoàng không kém vì trước giờ phút đi vào quyết định lịch sử ông rất
bình thản, gọi bà lần cuối: “Bà lo cho mấy đứa nhỏ, tôi đi
đây”. Bà ngạc nhiên hỏi lại: “Tụi
nó vừa mới về VN, nhà vắng, mà ông đi đâu?” “Tôi đi, vì có tụi nó ở đây
không đi được”. Dặn dò, trao đổi ngắn gọn, ông
tắt máy. Bà gọi lại mấy lần không được cho đến khi cảnh sát báo tin. Theo bà Lê
Thị Huế, vợ ông, thì ngôn ngữ và giọng nói rất bình thường. Chị Hoàng Thục
Oanh, con gái ông cùng chồng vừa tức tốc quay lại từ VN, mắt đẫm lệ, cũng xác
nhận là hoàn toàn không thấy dấu hiệu khác lạ nào báo trước.
Một quyết định phi thường trong
một trạng thái bình thường của một người tị nạn đã ổn định cuộc sống, có sức khỏe
tốt, tự nó đã nói lên tính vĩ đại.
Đối với phương Tây, họ ca ngợi sự
chiến đấu sống mái trước kẻ thù cho đến khi gục ngã chứ không ca ngợi sự tuẫn
tiết, vì thế mà 2 nhật báo lớn tại địa phương như The Tampa Tribune và Tampa
Bay Times đã không đưa tin, do đó cộng đồng người VN tại địa phương biết hơi muộn.
Nhưng với người Á châu, do ảnh hưởng của các tôn giáo lớn phương Đông, đặc biệt
là đạo Phật, thì thân xác được hình thành từ “tứ đại” (đất, nước, gió, lửa) còn
đời sống thì vô thường, “sắc sắc - không không” trong cõi luân hồi, nên việc tự
thiêu không lạ.
Cho dù xác thân chỉ là tạm bợ
nhưng lại ẩn chứa ‘đại hùng, đại lực, đại từ bi’. Vì thế ít nhất đã có 119 vụ tự
thiêu trên dân số thật nhỏ nhoi (trên/dưới 1 triệu?) phản đối Tàu cộng xâm lược
và hủy hoại nền văn hóa huyền nhiệm của một đất nước được mô tả là nóc nhà của
thế giới về độ cao, người Tây Tạng đã làm nhân loại rúng động.
Bây giờ là sự tuẫn tiết của hai
người VN! Một người Mẹ trong một gia đình sùng đạo. Một người Cha, sau khi mất
mới có pháp danh, trong một gia đình tị nạn đã ổn định. Một ở trong nước, một ở
ngoài nước nhưng chắc chắn không người nào muốn sự hy sinh cao cả nầy được tiếp
diễn cho dù rất kính phục tính nhân bản tuyệt đỉnh của hành động. Vì, đó là việc
tự hủy thân xác cá nhân để mong cứu được hàng triệu người khác. Thiêng liêng nhất,
cao quý nhất của biến cố phi thường nầy là niềm hy vọng. Hy vọng thức tỉnh được
những ai có âm mưu đen tối muốn đưa đất nước và dân tộc VN vào vòng nô lệ chỉ
vì lợi ích riêng của đảng, của phe nhóm và cá nhân. Đồng thời cũng cảnh báo Tàu
cộng xâm lược về truyền thống bất khuất của người VN!
Nắng Florida đổ lửa. 98 độ F.
Nhóm chúng tôi ra xe xuôi Nam thăm gia đình bà quả phụ Hoàng Thu, sau đó sẽ đến
nhà quàn, hẹn gặp nhóm người của quý anh Chủ tịch Cộng đồng người Việt Quốc gia
Liên bang Hoa Kỳ và Tiểu bang Florida để sắp xếp, trao đổi lần cuối, chuẩn bị
cho lễ tang vào sáng thứ Bảy, 28/6/2014. (Nhưng sau buổi họp tại nhà quàn gia
đình bà quả phụ Hoàng Thu mời tất cả về lại nhà lần nữa để tâm tình thêm).
Cho đến lúc nầy, theo ban tổ chức cho biết, thì các mail box đã đầy thư,
gần như không còn sức chứa. Vô số lời chia buồn của người Việt khắp nơi trên thế
giới gửi về tới tấp. Từ VN, từ các tôn giáo, từ các tổ chức đang tranh đấu cho
sự toàn vẹn lãnh thổ, cho Dân chủ-Tự do-Nhân quyền và cá nhân… mà chưa thể tổng
kết.
Trước khi đến nhà, chúng tôi dừng
chân nhìn dấu vết nơi ông Hoàng Thu đã tự thiêu. Mảng cỏ nhỏ còn khô vàng với
vài bình hoa tưởng niệm đặt sát tấm bảng Silver Lake. Chị Lê Thị Huế và vợ chồng
người con gái đón chúng tôi, mới đầu có chút bỡ ngỡ, vì trước đó chỉ trao đổi
qua phone, nhưng trong khoảnh khắc đã trở nên gần gũi. Công việc nhiều, dù thời
gian không có tôi vẫn cố tìm hiểu thật nhanh vài chi tiết khác biệt với mong muốn
xác nhận lại vài thông tin đã phổ biến nhưng chưa được chính xác.
Ông Hoàng Thu ngày sinh trên giấy
tờ là 16/11/1942 (kể cả trên cáo phó đã phổ biến) nhưng năm sinh thật là 1951.
Lý do có sự khác biệt nầy vì ngay sau ngày 30/4/1975 ông Hoàng Thu chỉ mới hơn
23 tuổi, lớp tuổi có thể bị bắt “nghĩa vụ quân sự” vì lúc đó lính VN đang bị sa
lầy tại chiến trường Campuchia, một cuộc chiến mới đang đẫm máu. Gia đình lại vừa
từ Huế chạy loạn vô Nam, tìm cách nấn ná ở Sài Gòn, trong tình trạng hỗn mang
đó ông làm lại giấy tờ, già hơn 9 tuổi. Cấp bậc của ông là Hạ sĩ trong binh chủng
Pháo Binh của QLVNCH, thuộc sư đoàn 3 đóng tại Đà Nẵng.
Trôi nổi tại Sài Gòn không được
bao lâu, ông bà về lại quê hương Mỹ Chánh, ở Huế. Bị ngột ngạt và khốn khó lại
rời Mỹ Chánh vô Sài Gòn, rồi đi kinh tế mới tại Đồng Xoài. Cầm cự được khoảng
4, 5 năm tại đó nhưng vì hoàn cảnh quá khắc nghiệt, không thể kéo dài hơn, gia
đình ông bà đành quay lại lêu bêu ở Sài Gòn, không chỗ dung thân, không hộ khẩu,
tứ cố vô thân. Mà không hộ khẩu thì không thể tìm được trường học cho con, nên
một lần nữa phải đi kinh tế mới tại Củ Chi, ngoại ô Sài Gòn. Có được hộ khẩu Củ
Chi thì một may mắn đã đến, Củ Chi được sát nhập vào Tp Hồ Chí Minh!
Một lần đi “kinh tế mới” đã là
chuyện kinh hoàng của một gia đình nhưng ông bà Hoàng Thu đã cam chịu những 2 lần
như thế! Trong tận cùng của đói khổ triền miên bản tính con người rất dễ đổi
thay, nhiều khi đến trái ngược, từ hiền lành, tử tế có thể thành độc ác hay cộc
cằn thô lỗ hoặc rượu chè be bét… mà bản thân không hề biết. Tôi hỏi chị thật nhẹ
nhàng chị có kỷ niệm nào đẹp nhất về anh. Không cần suy nghĩ hay đắn đo lựa lời:
“Lúc ở kinh tế mới Đồng Xoài!” “Những gì?” “Anh không bao giờ nặng lời
với vợ con. Rất chịu thương chịu khó. Ai kêu gì làm nấy. Chỉ lo tìm việc làm để
giúp vợ nuôi con!” Tôi hỏi con gái ông câu
tương tự. Cô ca ngợi cha và kể thêm chút sinh hoạt thường nhật. Ông Hoàng Thu
ít giao tiếp bên ngoài, không biết sử dụng internet. Sở thích của ông là theo
dõi tình hình thời sự VN trên TV và radio tiếng Việt. Ông thường tìm mua một số
sách báo, băng, đĩa ca ngợi người lính VNCH. Tôi hỏi: “Thế tại sao lại
sợ tổ chức tang lễ lớn?” “Mới đầu thì sợ nhưng nghĩ lại thấy sự hy sinh
của Ba lớn quá tại sao phải sợ! Phải tự hào mới đúng nên cám ơn Cộng Đồng đã
thay thế gia đình đứng ra tổ chức”
Năm tháng trôi qua, người con
gái trưởng thành, lập gia đình và chồng bảo lãnh qua New York, sau đó dời về
Florida. Rồi con gái bảo lãnh cha mẹ. Vợ chồng ông qua định cư tại Hoa Kỳ năm
2008. Con trai đã lập gia đình và đang còn ở VN.
Lễ tang của ông Hoàng Thu đã được
cử hành rất trọng thể sáng nay, thứ Bảy ngày 28/6/2014 tại Funeral Home
Manasota Memorial ở Bradenton. Có lẽ đây là một lễ tang lớn nhất, tại một thành
phố nhỏ không có đông người VN. Cả 3 tôn giáo lớn của người VN là Phật giáo
(thuộc giáo hội PGVNTN), Thiên Chúa giáo và Cao Đài đều lần lượt cử hành theo lễ
nghi riêng. Một số người tham dự phải ngồi ở phòng phụ theo dõi trên TV, nhờ 2
người Việt giỏi kỹ thuật đem máy móc từ Orlando xuống trang bị. Ban phủ cờ gồm
khá đủ sắc phục các quân binh chủng trong QLVNCH diễn ra theo quân cách. Đại diện
các tổ chức, các đảng phái chính trị cũng như nhân sĩ lần lượt phát biểu, khơi
gợi lại nhiều nét biểu trưng của giai đoạn lịch sử ngắn ngủi nhưng vô cùng tốt
đẹp của miền Nam và hết mình hỗ trợ người tranh đấu trong nước.
Rất mong cộng đồng người VN hải
ngoại đoàn kết để tranh đấu cho sự vẹn toàn tổ quốc và Tự do Dân chủ Nhân quyền
cho quê hương theo hai ngọn lửa bất khuất của bà Lê Thị Tuyết Mai và ông Hoàng
Thu.
Hành động tự thiêu là dùng sự hy
sinh cao nhất để cảm hóa những ai có mưu đồ bất chính. Xin đừng hiểu đây là
hành động bạo lực để gieo hận thù.
Câu hỏi còn lại sau lễ tang là tại
sao người VN trong nước không được công khai biểu lộ lòng yêu nước chống Tàu cộng
xâm lược mà phải đi đến quyết định tự biến thân xác mình thành ngọn đuốc để được
lên tiếng, như Phật tử Lê Thị Tuyết Mai?
Tang lễ được tổ chức trang trọng
xứng tầm với sự hy sinh cao cả của một người VN yêu nước nhưng phải tha hương tị
nạn, như ông Hoàng Thu, tại sao ban đầu thân nhân vẫn e ngại việc con cháu còn
trong nước có thể bị sách nhiễu? Ai đã gieo mầm sợ hãi nầy suốt hơn nửa thế kỷ
qua trong toàn xã hội VN?
Mấy lượt đi và về đều qua cầu
Sunshine Skyway, một cây cầu dài hơn 17 km bắt ngang qua eo biển, là cây câu
dài nhất, cao nhất, hùng vĩ nhất và đẹp nhất của Tiểu bang Florida. Khi xe chạy
trên cầu, đối diện với cảnh trời mây và nước biếc bao la mới thấy hết cái nhỏ
bé của phận người. Nhìn những con tàu đang êm ả rẽ nước, những đợt sóng bạc đầu
cứ xô đuổi nhau, con sóng sau trườn lên con sóng trước, như thế hệ sau tiếp tục
vươn cao hơn thế hệ trước và thời gian thì vô cùng. Bất chợt tôi nhớ đến bài
thơ Chết của cụ Phan Bội Châu trong đó có 2 câu: “Chết mà vì nước chết
vì dân - Chết ấy làm trai hết nợ nần” rồi nghĩ
miên man đến cái chết của ông Hoàng Thu.
Ông là chiến sĩ. Suốt đời là chiến
sĩ dũng cảm!
Quả thật bây giờ tôi không thể
biết ông đang ở đâu bên kia sự sống nhưng chắc chắn một điều: Ông đang ở trong
lòng của hàng triệu người VN yêu nước.
Chiến sĩ Hoàng Thu, xin nghiêng
mình vĩnh biệt. Nhưng câu viết trên tờ giấy nơi tự thiêu “Anh hùng tử - Chí hùng nào tử” vẫn còn đó. Vâng “chí hùng” vẫn còn đó. Còn mãi mãi trong
sử xanh!
Florida, 28 tháng Sáu năm 2014
Hồ Phú Bông