Từ ngàn xưa, nước Việt Nam là của người Việt Nam, dù
có bị tên hung thần Hán tộc phía Bắc năm lần bảy lược xâm lăng, cuối cùng chúng
cũng bị đánh bật ra khỏi bờ cõi nước Nam. Trải qua lịch sử thăng trầm đến 1954,
bờ cõi của dân tộc Việt Nam từ Ải Nam Quan cho đến Mũi Cà Mau đều được toàn thế
giới công nhận.
Kể từ 1954, sau hiệp định đình chiến Genève, Việt Nam bị phân chia ra làm 2 nước:
Phía Bắc là
của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, lệ thuộc khối cộng sản quốc tế, với thể chế
rập khuôn cộng sản: độc
tài đảng trị.
Phía Nam từ vĩ tuyến 17 trở xuống thuộc
nước Việt Nam Cộng Hoà, với thể chế Cộng Hoà, dân chủ tự do.
Đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, theo lịnh của khối cộng
sản quốc tế, bọn nhà nước cộng sản miền Bắc, với súng đạn và quân dụng cùng
nhân sự tăng cường ồ ạt của khối cộng sản, việt cộng đã cưởng chiếm nước Việt
Nam Cộng Hoà, với khẩu hiệu láo khoét đao to búa lớn “đánh cho Mỹ cút Nguỵ nhào, thống nhất đất
nước”. Tên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà biến thành Cộng Hoà Xã Hội Chủ
Nghĩa Việt Nam, và danh xưng lừa gạt là
đảng Lao Động, hô biến thành đảng Cộng Sản Việt Nam.
Kể từ đó, cả nước Việt Nam bị thống trị bởi đảng cộng
sản, tuy rằng nó cũng có “chánh phủ” với các bộ chuyên môn qua tiêu đề gian
manh: “đảng
lảnh đạo, nhà nước quản lý, dân làm chủ”, và với khẩu hiệu “đảng cộng sản
quang vinh muôn năm”. Với tiêu đề đó, đủ chứng minh thể chế của nước Việt Nam là thể chế độc
đảng, độc tài toàn trị.
Kể từ ngày đảng cộng sản chiếm trọn quyền lảnh đạo,
nước Việt Nam đối với lân bang, trạng thái xã hội, sinh hoạt của người dân từ “chưa
ai bằng” trở thành “không bằng ai”, đời sống của người
dân ngày càng cơ cực khốn cùng.
Sau gần 40 năm cai trị trên toàn lảnh thổ, đảng cộng
sản đã biến nước Việt Nam thành một nhà tù vĩ đại, giam hảm thân thể và tinh thần
của người dân dưới chánh sách công
an trị, chẳng khác
nào địa ngục ở trần gian. Xã hội là một chiến trường đẩm máu của những người
dân vô tội bị tàn sát bởi những tên lưu manh, con đẻ của đảng cộng sản sinh ra.
Sự sống còn của con
người dựa vào quy luật “mạnh được yếu thua”, dần dần biến thành xã hội của loài thú hoang dã thời tiền sử,
trong đó người dân lành giống như những con vật yếu đuối, không đủ sức chống lại
nanh vuốt của bọn thú dữ mang danh “chánh quyền”.
Bọn “chánh
quyền” nầy điều hành đất nước trên mọi vấn đề kinh tế, xã hội, giáo dục,
chính trị, quốc phòng khác biệt với những nước khác trên thế giới loài người,
đã tạo nên một nước Việt Nam không giống ai. Tất cả những gì xấu xa tồi
bại, Việt Nam đều chiếm hạng nhứt.
Kinh tế là phương tiện để tạo nên ấm no cho dân, xây
dựng nên sự giàu có cho đất nước, lại
bị bọn người thô lổ, ác tâm, dốt nát điều khiển bằng lòng tham của cá nhân, phe
nhóm. Hình
thức kinh tế đang thi triển tại Việt Nam, chúng gọi là “kinh tế thị
trường với định hướng xã hội chủ nghĩa “, có nghĩa là chúng áp dụng
theo lối cưởng ép, buộc hai chủ thuyết kinh tế đối nghịch sanh tử cùng song
hành.
Do chánh sách kinh tế ngược đời nầy,
chúng đã khiến cho nền kinh tế Việt Nam tự mâu thuẩn nội tại, đã rơi
vào tình trạng dở sống dở chết, nợ công nợ tư, đất nước càng ngày càng đi đến
khánh tận. Vì vậy đã khiến cho xã hội bị phân chia rõ rệt về hai giai cấp giàu và
nghèo. Bọn nhà giàu chính là bọn cộng sản nắm quyền và bọn tay chân, dòng
họ của chúng. Người dân gọi bọn nhà giàu nầy là bọn tư
bản đỏ, mặc dù chúng là cộng sản, nhưng
chúng sống theo đời sống của những người trong chế độ kinh tế tư bản, có đầy đủ
quyền tự do kinh doanh theo ý của chúng. Dân nghèo chiếm đại đa số trong
cộng đồng dân tộc, cuộc sống của họ phải bị bắt buộc theo lối sống của một người
dân trong chế độ cộng sản, không có quyền tư hữu, phải tuân hành triệt để luật
lệ độc tôn rừng rú của bọn cầm quyền, không có quyền kêu ca hay khiếu nại, nếu
không muốn bị ghép tội phản động, chống phá nhà nước. Bọn nhà giàu phung phí tiền bạc của cải thừa mứa không chùng tay, trong
khi người dân nghèo, không có đủ 2 bửa cơm no.
Tại những đô thị Việt Nam hiện giờ, thoạt nhìn vào
người ta tưởng là Việt Nam rất văn minh, giàu có qua hạ từng cơ sở đường xá, phố
phường.
Nhưng có mấy ai để ý, chen lẫn đàng sau và xen kẻ những
biệt thự, những cơ sở thương mãi nhiều tầng lầu, những đường xá rộng thênh
thang, xây dựng không theo kế hoạch văn minh , còn có những căn nhà như ổ chuột,
những người dân vô gia cư sống lê lết bên vỉa hè, vì nhà cửa đất đai của họ, đã bị bọn nhà giàu cưởng
ép cướp giựt, để xây nên những căn biệt thự sang trọng, những con đường rộng
thênh thang đó. Nhìn cảnh đó, người ta có thể tưỡng tượng ra một người, ăn mặc quần
áo phần trên rất sang trọng diêm dúa, nhưng phía dưới chỉ có cái quần xà lỏn
rách nát.
Về mặt sinh hoạt chánh trị, chỉ có những phe nhóm
trong đảng và nhà nước của chúng mới có quyền. Vì lợi ích cá nhân và phe nhóm,
bọn chúng đã tranh quyền lảnh đạo đất nước để hưởng lợi, thanh toán
nhau hay hà hiếp dân qua những thủ đoạn tàn bạo bằng cách thủ tiêu đối thủ qua
hình thức độc dược, bằng đụng xe, bằng đốt nhà, kể cả ám sát bằng súng đạn. Ngược lại, người dân không có bất
cứ quyền gì để góp ý trong việc kiến thiết xứ sở hay chánh sách của quốc gia,
hoặc chỉ trích những lỗi lầm của nhà nước.
Không có quyền gọi những thành viên trong “chánh phủ” hay đảng viên trong bộ
chánh trị là tham nhủng, dù rằng, với lương
ba cọc ba đồng, nhưng tài sản của chúng xài trong mười đời cũng chưa hết. Bất cứ người dân nào hó hé về hành
vi xấu xa của lảnh đạo, sẽ bị ghép tội là “phản động, chống phá nhà nước”,
sẽ bị tù đày khổ sai.
Về giáo dục, chánh sách của chúng là dạy cho người
dân ngay từ lúc bé thơ, phải biết yêu đảng, yêu chủ nghĩa xã hội, phải biết tôn
kính lảnh tụ Hồ Chí Minh như cha già của dân tộc, dù rằng (đang còn trong nghi
vấn), hắn chính là một tên tàu Hồ Tập Chương. Lịch sử của Việt Nam, bọn chúng bóp méo sự thật, cho bọn Hán tộc là người ơn, là bạn
vàng với 4 tốt và 16 chữ vàng,
dù rằng, chính bọn Hán tộc nầy từ ngàn xưa, đã rấp tâm xâm chiếm nước ta, nhưng đã bị người Việt Nam đánh bại
tất cả mộng xâm lăng của chúng, coi chúng là kẻ thù truyền kiếp, và hiện giờ, bọn tàu cộng đang từng bước chiếm lấy Việt Nam qua
kinh tế, qua di dân bất hợp pháp, qua giáo dục bằng chữ Hán, bằng lối sống theo
tập tục Hán. Cái lối giáo
dục của việt cộng theo kế hoạch của tên Hồ Tập Chương “trăm năm trồng người” để
khi xử dụng được, sẽ trở thành những
những con người cộng sản, “hồng hơn chuyên”, răm rắp nghe theo lệnh của
đảng cộng sản, không cần
biết Tổ Quốc, Tổ Tiên, Dân Tộc là gì, chỉ biết có chủ nghĩa cộng sản là trên hết.
Do lối giáo dục không đặt trên nền tảng luân thường
đạo lý, tình người, tình dân tộc, đã biến con người sống
theo lối sống sa đọa với mục tiêu là quyền lực và tiền tài, không màng đến nhân
nghĩa, không còn một chút lương tâm khi hành xử bất cứ việc gì.
Xã hội Việt Nam bây giờ là một xã hội hổn độn không
có an ninh, trộm cướp công khai giữa ban ngày, chức lớn cướp của chức nhỏ hơn, chức nhỏ nhứt thì cướp
của dân lành. Giới nhà giàu thì học đòi văn minh xa đọa, phè phởn trên nổi đau của đồng
bào thấp cổ bé miệng. Đó
là chủ đích thứ hai của lối giáo dục ngu dân để dể bề thao túng của bọn chúa
trùm cộng sản. Có thể nói, xã hội Việt Nam ngày
nay là một xã hội sống chết vì tiền tài, bất kể dùng thủ đoạn nào, phương cách
gì, kể cả tự bán thân xác để đổi lấy dục vọng cá nhân.
Về lảnh vực quốc phòng, lính thì có hằng triệu người,
vũ khí mua vào nườm nượp, nhưng không lo bảo vệ biên cương bờ cỏi, bảo vệ dân
lành, tối ngày chỉ lo kinh doanh các tổ chức quốc doanh. Lời lỗ mặc tình, miển
là túi của những tên tướng tá “thủ trưởng” đầy ấp tiền thục két công quỷ, tiền
mua quan bán tước là bọn chúng đã mãn nguyện.
Đối với nước Tàu cộng, mỗi khi đến nước họ hay họ đến
Việt Nam, các giới chức cao cấp của đảng và nhà nước việt cộng tỏ vẻ khúm
núm trước mặt các
quan chức trung cộng, giống như các quan lại thuở xưa đứng trước mặt hoàng đế, phải
quỳ lạy tung hô vạn tuế. Cái tệ hại tột đỉnh là
nhà nước việt cộng tuân lịnh của quan thầy Tàu cộng vô điều kiện.
Mỗi khi các quan chức đảng hay nhà nước việt cộng đi
thăm viếng hay họp hành ở ngoại quốc (với mục đích xin sỏ người ta), thường tỏ ra cái ngu dốt của chúng, lời nói và cử chỉ
giống như một con két, những con khỉ, lập đi lập lại những lời vô nghĩa, vô ý
thức, láo khoét, làm trò cười cho thiên hạ.
Cái bất lương nhứt trong ngành ngoại giao của các
quan chức việt cộng, là nói dóc không nháy mắt, không ngượng
miệng, trong khi người ta biết rất rõ ràng là chúng đang nói dóc. Hệ thống nói
dóc, gạt gẫm thiên hạ được chúng nghiên cứu rất tinh xảo, bằng một cơ quan của
bộ chánh trị trung ương đảng, gọi là “ban tuyên huấn” và cái quốc hội
bù nhìn của đảng cộng sản Việt Nam. Các cơ quan nầy là đầu nảo của bọn việt
gian bán nước hại dân, chế ra những lời nói dóc, những mánh mung để lường gạt
người, những thủ đoạn quỷ quyệt để cướp của giết dân, hợp thức hóa bằng danh
nghĩa lợi ích quốc phòng, an nguy của tổ quốc… Những
lời lẽ nói dóc đó chỉ để phục vụ cho chế độ độc đảng, độc tài, bao che cho các
quan chức tham lam, bất tài vô tướng.
Những nhận xét ngắn ngủi trên đây của kẻ viết bài nầy,
không phải là những lời buộc tội vô căn cứ, mà bằng những chứng cớ thực tế là
tình trạng xã hội, đời sống của hầu hết người dân Việt Nam trong nước đã quá khốn
cùng, từ thể xác đến tinh thần. Tệ nạn tham nhũng đã không còn cách cứu vảng.
Bọn nhà nước việt cộng trong trong phiên họp tường
trình về nhân quyền tại Liên Hiệp Quốc vừa qua, đầu năm 2014, đã báo cáo trước
đại diện của toàn thế giới là nhân quyền tại Việt Nam đã được thực thi tốt,
nhưng ngay sau đó, đã bị Hội Đồng Nhân Quyền thế giới cảnh cáo 227
điều về thi hành Nhân Quyền tồi tệ tại Việt Nam. Chúng tuyên bố là tại Việt Nam không có tù nhân lương tâm, trong khi đó
chúng bỏ tù và hành hạ hằng trăm người bất đồng chính kiến với đảng và nhà nước,
những người tố cáo và biểu tình chống trung cộng xâm lăng, tiêu biểu là những
tên tuổi quen thuộc như Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Tạ Phong Tần, Điếu cày Nguyễn
Văn Hải, Lê Quốc Quân, Nguyễn Văn Đài, Việt Khang, Đổ thị minh Hạnh, Trương Quốc
Huy … đã và vẫn còn tiếp tục tranh đấu cho Tự Do Nhân Quyền cho dân tộc Việt
Nam, cả thế giới đều biết.
Bọn lợi ích phe nhóm phải thanh toán với nhau để tranh
giành quyền lực, mà Hồ Chí Minh đã bị
Lê Duẩn cô lập, cuối cùng bị chết vì một liều thuốc độc (chưa xác minh); Võ Văn
Kiệt đã bị phe việt cộng miền Bắc giết chết bằng thuốc độc tháng 6 năm 2008; Thượng tướng công an Phạm Quý Ngọ
bị hành thích bằng một viên đạn vào sọ tháng 2 năm 2014, để bịt đầu mối
tham nhủng ăn chia giữa bọn đầu nảo với nhau. Đất đai biển đảo đang bị Tàu cộng xâm chiếm, nhưng không có bất cứ
hành động nào của bọn nhà nước việt cộng để đối phó. Về ngoại giao thì những lần xuất ngoại của tên tổng bí thư đảng Nguyễn
Phú Trọng đã có những lời khoát lát tại Cuba, rồi bị nước Brazil từ chối tiếp hắn;
Chủ tịch nước Trương Tấn sang qua Tàu, cúi đầu gần như tế lạy đội quân danh dự
đón tiếp hắn; Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng du hành sang Pháp đã có những cử chỉ, lời
nói làm trò cười cho cả thế giới về cái dốt nát và ngu xuẩn như một thằng hề của
hắn.
Tóm lại, bọn nhân danh lảnh đạo của cái nhà nước CHXHCNVN, có những
lối sống, những ngôn từ, những hành xử bôi tro trét trấu vào mặt dân tộc Việt
Nam trên chánh trường thế giới. Cái tập hợp nầy
nếu đem so sánh với cái đám cướp gọi là “anh hùng Lương Sơn Bạc” ở bên Tàu
trong truyện Thủy Hử còn kém xa. Bọn
nhà nước việt cộng nầy chỉ đáng so sánh với đám lưu manh gọi là gian hùng tứ
chiến ở Bãi Thượng Hải bên tàu mới có thể xứng.
Như Vậy thử hỏi bọn lảnh đạo đất nước Việt Nam hiện nay
là bọn Nhà Nước hay chỉ là bọn đầu
mục của một đảng cướp ?
Nếu cho rằng chúng chỉ là một đảng cướp, tại sao dân
mình chưa diệt nó để êm ấm cửa nhà, cho thanh bình của quê hương, cho người dân
được trở lại làm người trong cái thế giới văn minh nầy ?
Lão Ngoan Đồng
Hẹn Nhau Sàigòn 2015