Tôi đến đất nước
Canada được đúng 2 tháng và 7 ngày khi tôi viết bài viết này. Một sự tình cờ đã
cho tôi được nói chuyện với một người Canada có gốc gác từ Ba Lan. Bà cùng gia
đình đến tỵ nạn cộng sản tại Canada cách đây 30 năm. Sau một hồi nói chuyện, bà hỏi tôi điều gì làm tôi thấy
khác biệt ở Canada và Việt Nam mà tôi thấy ấn tượng nhất, dễ nhìn thấy nhất
hàng ngày. Tôi nghĩ mãi không ra nào là thức ăn, nào là
thời tiết, nào là abc… nhưng bà nói tôi đã trả lời sai. Tôi có nói đến tự do,
dân chủ. Bà nói với tôi rằng tôi nói gần đúng nhưng không phải là cái mà chúng
ta dễ nhìn thấy hàng ngày.
Tôi chịu thua. Thế là bà giải thích cho tôi, đó là không chỉ có bà và tôi, mà bất cứ ai đến xứ Canada này từ những nơi tự nhận là “thiên đường” cộng sản thì đều nhìn thấy ở Canada người ta cười nhiều và luôn nói cám ơn. Dường như trên môi của tất cả người Canada đều có nụ cười. Họ không hề cau có bao giờ và thật lịch sự trong cách cư xử dù là nhỏ nhất. Tôi thấy bà hoàn toàn đúng !
Tôi hiểu những gì bà
nói. Và tôi chợt nghĩ về đất nước Việt Nam của tôi. Tôi thấy đất nước của tôi
không hề có những nụ cười thường tình trên môi như những người trên xứ Canada
này. Bởi lẽ, đất nước của tôi không thể có những niềm vui !
Nhìn quay lại lịch sử,
chúng ta thấy đất nước Việt Nam của chúng ta đã phải trải qua những dấu mốc đau
thương được tạo nên từ tội ác của cộng sản Việt Nam. Đảng cộng sản Việt Nam với
chính sách sắt máu đã đàn áp các đảng phái đối lập, tôn giáo, những nhà bất đồng
chính kiến, những người tranh đấu cho sự tiến bộ xã hội là truyền thống, là việc
làm thường xuyên từ khi đảng cộng sản cướp được chính quyền từ năm 1945 đến
nay.
Cuộc đấu tố “Cải
cách ruộng đất” theo chỉ thị của Stalin và Mao Trạch Đông từ năm 1953 đến
1957 đã cướp đi sinh mạng gần 200 ngàn người Việt và hậu quả của nó không những
về người mà còn làm băng hoại đạo đức và văn hóa dân tộc. Cuộc “Cách mạng
văn hóa chống Nhân Văn Giai Phẩm 1957-1960”:
Hàng ngàn Trí thức, Nhà Văn, Nhà báo có tư tưởng dân chủ bị vào tù, nhiều người
bị chết trong ngục tối. Chiến dịch “chống
xét lại” từ năm 1963 tiếp tục bức hại hàng chục ngàn người trong có có
cả những đảng viên, đồng chí của đảng.
Dưới sự chỉ đạo của
Hồ Chí Minh lúc đó đang là người đứng đầu đảng và nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa năm 1958 đã chỉ đạo Phạm Văn Đồng lúc đó là thủ tướng chính phủ ký công hàm
công nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam là của Trung Quốc. Ở đây Hồ Chí Minh và ông Phạm Văn Đồng mắc tội vi hiến, độc
tài không thông qua quốc hội cũng như dân ý mà tự quyền đem đất đai tổ quốc cho
nước khác.
Đảng cộng sản dưới sự
chỉ đạo của Hồ Chí Minh còn vi phạm thỏa thuận ngưng bắn trong dịp tết Mậu Thân
năm 1968 với chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, và đã tàn sát 6000 dân thường tại
thành phố Huế.
Từ năm 1975, sau khi
cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Hòa nhằm “Thống
nhất đất nước” thay vì dùng chính sách “Hòa giải và hòa hợp dân tộc”, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam
lại dùng chính sách trả thù khốc liệt: đánh tư sản Miền Nam, cướp tài sản của mọi
tầng lớp nhân dân, đẩy hàng triệu người lên vùng kinh tế mới thực chất là các
trại lao động cưỡng bức tại những vùng rừng núi hẻo lánh; đưa hàng trăm ngàn sĩ
quan binh lính của Việt Nam Cộng Hòa vào các nhà tù không thời hạn, trải dài khắp
đất nước Việt Nam.
Sự trả thù khốc liệt đã khiến hàng triệu người phải tìm đường trốn chạy
khỏi đất nước bằng đường biển tạo nên hiện tượng “thuyền nhân / boat people” của
thế kỷ 20, khiến hàng vạn người bị chết trên biển.
Từ năm 1990, sau khi
khối cộng sản Đông Âu và Liên Xô sụp đổ, nhằm cứu nguy chế độ, nhà cầm quyền Cộng
sản buộc phải cải cách kinh tế theo phương thức “kinh tế thị trường”, nhưng lại liên kết với đảng cộng sản
Trung quốc tại “Hội nghị Thành Đô” tại Tứ Xuyên –
Trung Cộng để duy trì chế độ độc tài cộng sản.
Hàng ngàn người yêu
nước tiếp tục bị bức hại, bị vào tù. Đảng cộng sản dùng chính sách “cộng
sản hóa” các tôn giáo và các tổ chức xã hội: các sỹ quan an ninh đội lốt thầy
tu, nhà sư xâm nhập hầu hết các nhà chùa Phật giáo và nhà thờ Thiên Chúa giáo.
Những cơ sở tôn giáo
nào chống lại chính sách này đều bị đàn áp khốc liệt. Những cái tên Thái Hà, Đồng
Chiêm, Cồn Dầu, Tam Tòa, Con Cuông, Bát Nhã… trở thành những biểu hiện hãi hùng
đối với người dân Thiên Chúa giáo và Phật giáo. Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống
Nhất bị đàn áp và phong tỏa triệt để. Đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ (người
được đề cử giải Nobel nhiều lần) bị tù và bị quản thúc đến nay vẫn chưa được tự
do. Các cơ sở và thánh đường Phật Giáo Hòa Hảo, Cao Đài bị tàn phá, các Phật tử
thường xuyên bị truy bức, đánh đập thậm chí bị thủ tiêu. Chỉ những cơ sở tôn giáo
nào chấp nhận đường lối cộng sản, chấp nhận sự lãnh đạo của đảng cộng sản thì mới
được hành đạo. Nhà cầm quyền cộng sản thường dùng những cơ sở này để quảng cáo
trước thế giới cho chính sách tôn giáo của họ.
Các tổ chức xã hội:
Nghiệp đoàn, Phụ nữ, Thanh Niên, Nông dân… cũng bị tập trung trong một tổ chức
“Mặt Trận Tổ quốc Việt Nam” do một Ủy Viên Trung ương đảng cộng sản cầm đầu, thực
chất đây là các cơ sở ngoại vi của đảng cộng sản, thực hiện chỉ thị của đảng cộng
sản, kiềm tỏa mọi hành động và tư tưởng của người dân.
Hiện nay tại Việt
Nam hàng ngàn người Việt đang bị tù đày trong các nhà tù khắc nghiệt chỉ vì bày
tỏ lòng yêu nước, bày tỏ chính kiến khác với đảng cộng sản, viết blog để bày tỏ
quan điểm, không chấp nhận quan điểm tôn giáo do đảng cộng sản áp đặt.
Tự do báo chí cũng không được tôn trọng. Dù hiến pháp của Việt Nam năm
1946 đã quy định quyền tự do ngôn luận và báo chí nhưng đảng cộng sản Việt Nam
tiếp tục vi phạm bằng việc cấm khiếu kiện tập thể, cấm tập trung và lập đoàn lập
hội, cấm bày tỏ bất đồng chính kiến và cấm triệt để báo chí tư nhân.
Ngày nay, hàng ngày
chúng ta phải đau lòng nhìn thấy giặc Tàu đang ngang tàng trên quê hương Việt
Nam như cách mà nhạc sỹ yêu nước Việt Khang đã viết trong 2 bản nhạc bất hủ “Việt
Nam tôi đâu” và “Anh là ai ?”. Vậy mà cả dân tộc phải cúi
nhìn, cong lưng mà chịu đựng. Họ còn phải lo cho miếng cơm manh áo của mình
đang ngày càng bị thu hẹp lại do nền kinh tế được điều hành bởi một lũ người dốt
nát và tham nhũng. Người dân nước tôi
chẳng thể có nụ cười !.
Nhìn ngắn lại hơn một
chút nữa, giặc Tàu đã tiến thêm một bước nữa trong việc xâm lấn và chia cắt
toàn bộ nước ta sau khi có mặt ở hai đầu đất nước thì đã có mặt tại Đà Nẵng và
nằm ngay vị trí quan trọng của đất nước đó là đèo Hải Vân. Trong khi đó thì ông bộ trưởng
bộ quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh vẫn còn mải đang ca ngợi “ tình hữu
nghị 16 vàng, 4 tốt” với giặc Tàu. Đồng
thời không quên kêu gọi phong tướng cho các ông tiến sỹ Mác – Lê.
Thử hỏi người dân Việt
Nam của tôi có thể nào mà có nụ cười trên môi khi mà trong 10 năm qua cả nền
kinh tế đất nước chỉ có sự nổi bật đó là sự lệ thuộc vào kinh tế Trung Cộng, muốn
dứt ra mà không dứt được, biết không tốt không hay nhưng vẫn tiếp tục chỉ vì đảng
cộng sản muốn dân phải khổ, muốn dân phải lệ thuộc Tàu cho đảng dễ dàng bán nước
cho giặc.Hãy nhìn xem lúc nào các ông “đỉnh
cao trí tuệ” cũng tự khoe khoang ví như xuất khẩu đứng trong top 10,
top 5, thậm chí nhất nhì thế giới, nhưng suốt 2 thập kỷ vẫn gia công với lao động
giá rẻ, xuất khẩu tài nguyên, giá trị gia tăng thấp, nhập khẩu đến 70, 80% linh
kiện, nguyên liệu, phụ liệu, nhập khẩu hàng tiêu dùng rẻ tiển, thậm chí nông sản,
lương thực và nguyên liệu, năng xuất lao động thấp. Việt Nam chúng ta hoàn toàn là một nước có tiềm năng
lương thực lớn mà lại phải nhập khẩu nông sản, nguyên liệu, thực phẩm từ Trung
Cộng, kể cả rau, quả và trứng gà.
Rồi nhà cầm quyền cộng
sản Việt Nam đã để cho những nhà thầu Trung Cộng kém năng lực, có ngành lại chiếm
đến 80%, 90% số lượng dự án và toàn lực tác oai tác quái. Trong khi đó thương
gia Trung Cộng có thể bằng visa du lịch đến tận miền tây Nam Bộ thu mua nông sản,
lập kho chứa, lũng đoạn giá, phá thị trường.Tình trạng buôn lậu hàng chất lượng
kém, thực phẩm ô nhiễm vẫn ồ ạt tràn qua biên giới theo đường tiểu ngạch. Trong
khi nhà máy của Sam Sung, một hãng của Hàn Quốc làm được và làm rất tốt: xuất
khẩu 130 triệu điện thoại di động trị giá 23,9 tỷ USD sử dụng 45.000 lao động
mà chỉ sử dụng có 70 người Hàn Quốc. Mà Việt Nam lại để 23.000 lao động Trung Cộng,
chủ yếu là lao động phổ thông làm việc khắp nơi, từ Hà Tĩnh đến Bình Thuận, Lâm
Đồng, Thành phố Sài Gòn, Bình Dương, Trà Vinh. Dự án Formosa có 4.268 lao động
Trung Cộng trên tổng số 5.917 người, tại đó người Trung Cộng ngang nhiên xây dựng miếu thờ, đòi có khu kinh tế
tự trị. Chẳng khác gì Việt Nam là nhà của dân Trung Cộng vậy.
Cho đến bây giờ chẳng
người dân nào có thể nở nụ cười trên môi được mà không phẫn nộ trước những
hành vi xâm lược ngang ngược của Trung cộng đối với Việt Nam. Bóng dáng của giàn khoan HD981 vẫn còn đậm nét trong tâm tư của mỗi người
như là một nỗi nhục quốc thể và hình ảnh đường băng quân sự ở Hoàng Sa do Trung
cộng xây dựng vẫn còn đầy trên mặt báo. Thế nhưng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng
Quốc phòng, người chỉ huy quân đội đã, đang một mực gọi quân xâm lược là bạn. Chẳng thế mà Thanh phát biểu hết sức hèn kém “Việt Nam ‘coi trọng quan
hệ đoàn kết, hữu nghị’ với Trung Quốc trên cơ sở 16 chữ vàng: láng giềng hữu
nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”, còn Nguyễn Phú Trọng sau đó đã dối trá
tuyên bố “chiến thắng”…Một kẻ làm tướng , một kẻ đứng đầu đảng độc quyền Việt
Nam mà coi kẻ thù ngàn năm của dân tộc là bạn, là chiến thắng trong khi giặc
ngang ngược trên biển đảo quê hương thì chẳng còn có thể nói gì được hơn đó là
: Cay đắng cho Việt Nam của chúng ta !. Vậy
thì làm sao mà người dân chúng ta có thể có những nụ cười như người Canada đang
hạnh phúc kia có ?.
Những người dân Việt Nam chúng ta cũng đã quá quen với những việc như bỏ phiếu mà không có “bất tín nhiệm” của cộng sản. Những trò mèo như vậy không thể khỏa lấp một thực tế là đất nước chỉ có những kẻ ăn hại và thích độc tài quyền lực. Họ không cho người dân ngẩng mặt lên để mà cười khi mà pháp luật của cộng sản là cả một rừng luật nhưng chỉ thích dùng luật dừng. Bởi vậy mà không có gì lạ khi những kẻ viết sách luật của cộng sản đã đưa hình diễn viên Hài kịch Công Lý mặc “underwear” lên để trình bày chọn ngay trang bìa của sách. Thật là ý nghĩa khi cái tên “Công Lý” đi cùng với sách dậy về luật pháp. Nhưng cái thứ công lý của đảng cũng chỉ như là thứ “quần nhỏ” mà thôi !
Chủ nghĩa cộng sản
đã thực sự bị con người cho vào sọt rác của thế kỷ. Đi đến đâu người ta cũng
nói về tội ác của nó và tìm cách xa lánh nó, chính người phụ nữ Ba Lan đã nói với
tôi những điều ghê tởm về cộng sản Ba Lan. Nó chẳng khác gì ở Việt Nam chúng
ta, thế nên đất nước của Bà và cả Việt Nam chúng ta luôn luôn thiếu vắng nụ cười.
Nói chuyện với một
người Đông Âu, tôi lại nhớ về sự kiện tròn 25 năm bức tường Berlin sụp đổ. Cách đây 25 năm về trước, vào
ngày 19/1/1989 lãnh tụ cộng sản Đông Đức, ông Erich Honecker đã từng tự hào
tuyên bố về bức tường Berlin như sau: “Bức tường Berlin sẽ còn tồn tại 50 hoặc
cả 100 năm nữa”. Ngày 7 /10/1989, Đông Đức
kỷ niệm 40 năm thành lập có sự tham dự của Nguyễn Văn Linh, lúc đó là đương kim
Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam. Nhìn những bước chân rầm rập diễu hành qua
trước khán đài của quân đội Đông Đức và những lời phát biểu hùng hồn của các
quan chức cộng sản Đông Đức thì có lẽ không ai tưởng tượng được rằng chỉ một
tháng sau đó bức tường Berlin sụp đổ, dẫn đến sự tan rã của đế quốc cộng sản.
Bức tường Berlin sụp
đổ nói lên hai điều. Điều thứ nhất là người dân Đức đã chứng tỏ tại cái nôi
sinh ra những ông thầy cộng sản thì nó đã bị người dân loại bỏ. Nó là một sự tất
yếu sẽ phải xảy ra đối với những lý thuyết sai lầm mang phong cách của chủ
nghĩa Phát Xít. Chủ nghĩa cộng sản tại Đông Đức đã sống nhờ ông chủ Liên Xô, và khi mà bức
tường Berlin sụp đổ thì cũng chỉ hai năm sau đó, Liên Xô cũng tan vỡ thành nước
Nga và nhiều quốc gia tách khỏi cộng sản ra thành các nước độc lập. Người Đức đã dám vứt
bỏ cái cũ để đi với thế giới nhân loại đang tràn đầy tự do và dân chủ. Bức tường
Berlin chính là một thứ “ô nhục”
thể hiện sự chìm đắm trong chia cắt và hủ lậu. Nhưng nó đã sụp xuống thể hiện sức
sống mới của cả nước Đức.
Điều thứ hai cần phải
nói đến đó là bức tường Berlin sụp xuống không hề đổ máu cho dân tộc Đức và là
tiền đề dẫn đến thống nhất hoàn toàn nước Đức mà chẳng cần phải có những từ ngữ
đao to búa lớn như “giải phóng”
hay “thống nhất” mà cộng sản
Việt Nam đã làm . Điều đó cũng có nghĩa là cũng chẳng có hàng chục triệu người
hai miền nước Đức phải bắn nhau và chết oan uổng như cách đảng cộng sản Việt
Nam đã làm. Có lẽ bởi đơn giản người cộng sản Đông Đức không có ai trơ trẽn như Lê Duẩn
để tuyên bố “Ta đánh Miền Nam là
đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”. Và vì thế bức tường Berlin sụp đổ bằng ý chí của người Đức đã không hề
có thương đau cho cả hai bên. Một cái kết thật nhân văn và không hề tốn kém.
Nhưng ở Việt Nam,
cái ngày mà cộng sản phải sụp đổ chưa hề đến như mong đợi của chúng ta bấy lâu
nay. Mọi người đang cố gắng làm tất cả để Việt Nam có dân chủ, tự do và thoát Tầu.
Cái kết quả cuối cùng đó là đảng cộng sản phải sụp đổ
chưa đến với Việt Nam. Nhưng không phải là điều đó không thể.
Cái mà chúng ta đang chờ đợi đang dần hiện ra trước mắt chúng ta. Nó không ở
ngay bên ta, nhưng cũng không quá xa vời tầm với.
Thử nhìn xem cách
đây khoảng 8 năm, những người tham gia biểu tình chống Trung cộng bắn giết ngư
dân chỉ có khoảng 100 người. Nhưng bây giờ thì sao ? Hàng ngày có đủ mọi người
dân oan, thanh niên đòi quyền lợi chính đáng. Con số cũng tăng lên rất nhiều.
Đâu đâu người dân cũng bất mãn với chính sách bán nước hại dân của đảng cộng sản
Việt Nam. Các tổ chức đấu tranh cũng đã bước đầu có sự hiệp thông và tương trợ
như : Tôn giáo, dân oan, các tổ chức nhân quyền v.v… Như vậy tâm lý sợ hãi côn
an, côn đồ của đảng cộng sản đã dần mất đi trong người dân. Điều này là tất
yếu vì đảng cộng sản đã gây ra quá nhiều tội ác với dân tộc và đất nước.
Ngoài ra, sự xuống cấp
trong kinh tế đã đẩy những người dân Việt Nam chúng ta tới bước đường cùng. Chỉ có quan chức đảng ra sức
tham nhũng và vơ vét của dân. Chính vì thế có lẽ cũng sắp đến lúc chính phủ cộng
sản Việt Nam vỡ nợ với khối nợ khổng lồ và tình hình hàng tháng phải đi bán
trái phiếu quốc tế hàng trăm tỷ đô la. Con
sâu xéo mãi cũng oằn, đảng cộng sản không thể nào bắt người dân phải tuân theo
họ khi mà họ đã là những kẻ bóc lột đời sống người dân, phá hoại kinh tế đến bước
đường cùng.
Cùng với đó, sự phát
triển về mặt truyền thông, báo chí, công nghệ thông tin đã khiến cho cộng sản
Việt nam không thể dùng giấy mà gói lửa. Những dối gian kể từ Hồ Chí Minh cho đến
nay đang ngày càng hiện rõ trước mắt người dân. Đó là những chỉ dấu cho sự bùng
lên vì uất hận của người dân.
Nhìn ra xung quanh,
ngay cạnh Việt Nam chúng ta và trong lòng cộng sản Tàu thì những bạn trẻ Hong Kong
đã tiến hành “nói Không với cộng sản”. Họ khẳng khái và không cần
phải nói nhiều với Tập Cận Bình, họ đã và đang đứng lên đòi dân chủ cho mình.
Xa hơn một chút, người Mỹ đã xoay trục cùng với chiến thắng của phe Cộng Hòa sẽ
tạo nên một thế trận mới trong việc chống cộng sản để có thể đem lại nụ cười
cho tất cả người dân Việt Nam.
Sẽ có một ngày Việt
Nam chúng ta vùng lên và thoát khỏi cộng sản. Đó là ngày Việt Nam của chúng ta
tươi sáng hơn nhiều hiện nay. Ở Việt Nam cũng không có bức tường
nào như Berlin, nhưng ngày mà cộng sản sụp đổ cũng chính là ngày mà người dân
Việt Nam đập bỏ Lăng Ba Đình, một dấu chỉ của sự nô lệ cộng sản.
Việt Nam sẽ thật sự thái bình từ đó. Và thời điểm đó, có lẽ tôi sẽ vui hơn cả
những người Canada đang hàng ngày tươi cười hạnh phúc.