It has always been a mystery
to me how men can feel themselves honoured by the humiliation of their fellow
beings - Mahatma Gandhi. Tôi không thể giải thích nổi, làm sao người ta có thể
chạm đến giá trị danh dự bằng cách hạ nhục đồng loại (tạm dịch).
BIẾN ĐỔI KHÔNG THỂ NÀO NGỜ
VNCH, với tư cách bên thua trận, đã bị sỉ nhục tàn nhẫn, bằng
mọi cách hạ đẳng nhất. Cờ Vàng cũng chịu chung số phận bi đát. Điều đau đớn nhất
cho dân tộc Việt Nam, những người cùng máu mủ lại làm "công việc" đó.
Tôi từng đặt câu hỏi với ba tôi về "danh
dự" của "bên thắng cuộc", sau khi anh rể
tôi (binh chủng không quân)[*], cùng các người anh khác bị lừa đưa vào "trại
cải tạo" và đã "học tập" xong (!). Ông im lặng
trong bất lực và tê tái!
Quá khứ của VNCH như nốt nhạc thống thiết và thê lương từ "Lời Kinh Đêm" [1] dành nguyện cầu cho những oan
hồn, trên bước đường lưu vong.
Quá khứ của Cờ Vàng từng là khúc ca bi ai hoài niệm về một
thời, dù không chắc là vàng son, nhưng êm ả với cuộc sống thường nhật. Nó có
ngay trong tiếng rao hàng, vang vọng những đêm mưa mùa hè.
Quá khứ của Cờ Vàng sẽ chôn vùi trong điêu linh một thuở, nếu
như người Việt lưu vong chấp nhận cuộc sống lặng lẽ trên xứ người gần 40 năm
qua.
Nhưng không, người Việt hải ngoại (NVHN) đã không dừng lại,
như tìm một nơi "nương nhờ chút thở than".
Người phụ nữ Mỹ gốc Việt nổi tiếng - Lê Duy Loan, cho đến ngày thành đạt rực rỡ, vẫn tự hào là Người Việt
Nam với dòng máu đỏ da vàng.
Lê Duy Loan trải lòng trong một cuộc phỏng vấn [2]: Dù cho bà có trở thành tỉ phú đi
chăng nữa, bà cũng không thể nào mua được Danh Dự mà nó đánh đổi bằng toàn bộ
nghị lực, khả năng, sự bền chí và nhận được hỗ trợ rất nhiều từ các đồng nghiệp,
tất cả đã giúp bà có được thành công vang dội trong sự nghiệp.
Không dừng tại đó, Lê Duy Loan đem những thành công bản thân
chia sẻ, hỗ trợ và nâng đỡ con người trên nhiều nơi trên thế giới, trong đó có
"Sunflower Mission" - một tổ chức thiện nguyện giúp cho trẻ em
Việt Nam. Điều ngưỡng mộ và đáng trân trọng dành cho Lê Duy Loan: Miệt mài làm
việc, dành thời gian diễn thuyết và làm thiện nguyện, bà không có phút giây nào
để nói về "dân trí thấp" như là trách nhiệm của những người dân nghèo
phải tự gánh chịu.
Không chỉ riêng Lê Duy Loan,
NVHN thành công vang dội trên: chính trường, thương trường, chiến trường; cả
trong lĩnh vực thể thao, văn hóa, y học v.v...: Ngô Thanh Hải (Thượng nghị sĩ Canada), Janet Nguyễn (Thượng nghị sĩ tiểu bang California), Lương Xuân Việt (Chuẩn tướng người Mỹ gốc
Việt đầu tiên), Đinh Đồng Phụng Việt
(tác giả bộ luật Patriot), Cung Lê
(võ sĩ nổi tiếng kiêm diễn viên điện ảnh), Dương
Nguyệt Ánh (tác giả bom nhiệt áp), Võ
Tá Đức (từ cậu bé đạp xích lô trở thành khoa học gia nguyên tử ở Mỹ), Nguyễn Thanh Mỹ (từ cậu bé bán cà-rem
trở thành tiến sĩ), Lưu Lệ Hằng (tên
tiếng Anh Jane Luu - một người Việt lưu vong năm 1975, trở thành nhà thiên văn
học), Chính Chu (tỉ phú người Mỹ gốc
Việt), Elizabeth Phạm (Nữ Thiếu tá
Thủy quân Lục chiến), cùng hàng trăm tên
tuổi khác, không thể dẫn ra đầy đủ để nói về sự thành đạt nổi trội và vang
danh tại Mỹ cũng như trên thế giới.
Khi buộc phải bỏ xứ ra đi tị nạn cộng sản, không ai có thể
ngờ những con người mang thân phận vong quốc, lại có ngày như thế. Một kết quả
ngọt ngào và rực rỡ.
Khi hay tin bạn bè và bà con của mình đào thoát, thật lòng,
tôi cũng chỉ cầu mong họ an toàn và có cuộc sống bằng an, cũng không bao giờ
dám nghĩ một ngày nào đó có cơ hội gặp lại. Chỉ thế thôi.
Thời gian kỳ lạ. Thời cuộc kỳ diệu. Tôi không biết gọi những
thành công nổi trội với đời sống tự do khoáng đạt của NVHN là gì, ngoài tên
"Số Phận". Tôi cũng tin vào Nhân - Quả. Một niềm tin vững chắc, thuở
còn bé, tôi hay đọc trong truyện cổ tích. Bây giờ, những câu chuyện cổ tích đó
biến thành hiện thực.
Cờ vàng bị dẫm dưới chân người CS. Bằng chính nghị lực, bằng
chính nỗ lực kiên trì được chắp cánh từ đời sống tự do - dân chủ, NVHN đã
giương cao Quốc Kỳ một thuở. Trong màu vàng óng ánh, những vết bẩn năm xưa bị cố
tình và ác tâm tạo ra, NVHN đã gột sạch nó bằng thành công từ chính nội lực, xuất
phát từ con tim nóng bỏng, chan chứa dòng máu Việt Nam nồng nàn. Tình yêu quê
hương trở nên giản dị.
Giờ đây, NVHN hoàn toàn đủ tư cách ngẩng mặt nhìn đời với
câu hát [3]:
Cười lên đi em ơi
Dù nước mắt rớt trên vành môi
Hãy ngước mặt nhìn đời
Nhìn đổi thay ta vang tiếng
cười...
Không chỉ bù đắp những đau thương mà còn chất ngất tôn tạo ý
chí ngạo nghễ và quật cường của người Việt Nam với bóng Cờ Vàng lấp lánh, bay
phất phới trong cộng đồng NVHN, hôm nay.
HÒA
HỢP HÒA GIẢI? TIẾC THAY (!)
Người Việt bị đuổi xua bằng mọi cách ra khỏi nơi "chôn
nhao cắt rún". Cay đắng và đứt ruột ra đi, không chỉ những phận người
chòng chành trên những chiến thuyền con, thế giới gọi là "boat people", mà còn từ những chiếc
"tàu há mồm" thuở 1954.
Từ đó, những con người vong quốc dần dần thành đạt và đóng
góp trí tuệ cho quê hương thứ hai. Chỗ đứng của cộng đồng NVHN, cũng từ đấy chiếm
một vị trí trang trọng tại nơi cưu mang mình.
NVHN đã từng bị hạ nhục với tư cách những kẻ chỉ biết ăn bám
và dành thời gian ngồi khóc lóc, nuối tiếc quá khứ hư hao. Không! Những "con
người mất nước" đã chứng minh ngược lại - đầy thuyết phục, đủ trí
tuệ.
Thành công trong sự nghiệp, dù lãnh vực này hay lãnh vực khác,
tất nhiên, từ đó mang lại cho NVHN một sức khỏe tài chánh tốt hơn lên.
Dân tộc Việt Nam có câu: "Thấy sang bắt
quàng làm họ".
Từ đấy, tại quốc gia CHXHCNVN, vở hài kịch mang tên "Khúc Ruột Ngàn Dặm" ra đời trong bối
cảnh đó. Hơi lố lăng một chút với tiếng cười khẩy, vọng về từ bên kia Thái Bình
Dương. Tôi đã từng nghe nhiều lần như vậy.
Rồi "Nghị quyết 36" ra đời cách đây hơn 10 năm. Lời
đàm tiếu vọng vang không ngớt.
Trở thành "thuyết khách gia" cần phải học. Để ve
vãn nhằm đạt được lợi ích mong muốn từ NVHN, lẽ ra người CS cần phải rút kinh
nghiệm xương máu từ quá khứ. Rất tiếc, ngay cả "nghệ thuật ngoại
giao", trong việc chiêu dụ NVHN, người CS cũng bỏ qua nốt.
Thông thường, để "sạch nước cản", không một nhà
ngoại giao nào đi "thuyết", lại cào xé "vết thương lòng" mà
sự hạ nhục đó do chính tay mình gây ra đối với "khách", hơn nữa lại động
chạm đến biểu tượng, NVHN vốn có đủ căn cứ lịch sử, khoa học và sự thành đạt nổi
bật ngày nay để tự hào. Người CS sai lầm khi đào bới lịch sử Cờ Vàng mang ra so
sánh với lịch sử Cờ Đỏ. Vì thế, thật nực cười khi người CS dùng hai tiếng
"đồng bào" (!)
Quốc Kỳ là biểu tượng quốc gia, dù quốc gia đó không còn tồn
tại, nhưng lịch sử lại mang trong mình những yếu tố bất ngờ, như thế giới đã
cho thấy sự sụp đổ khối CS Liên Xô và Đông Âu. Lịch sử Việt Nam hoàn toàn có thể
lặp lại dưới hình thức khác, nhưng nội dung giống nhau.
Vì thế, Cờ Vàng lại bước vào "chiến cuộc", những
tưởng nó phải yên ngủ theo mong muốn của... Cờ Đỏ. Chính người CS tiếp tục tạo
"cảnh lá lai" khi họ nghịch lý gọi tên "hòa giải hòa hợp".
"Hòa giải hòa hợp"? Nếu thật sự
người CS có tinh thần đó, họ đã phải làm từ 20 năm trước, khi Hoa Kỳ bỏ lệnh cấm
vận. Cơ hội trôi tuột đi, như nền kinh tế trương phồng bọt xà bông và đang giãy
giụa trong phút lâm chung.
Cũng thời đoạn những năm 1990, người CS lại lún dần và lún
sâu vào "con đường trụy lạc" với mật nghị Thành Đô.
Những tướng lãnh và các ông (bà) CS cao cấp hồi hưu còn đang
đòi làm cho ra lẽ. Người CS sẽ "thuyết" như thế nào, trước biến cố
kinh khủng và đầy ám muội đó, đối với "khúc ruột ngàn dặm" bằng câu
hát "gác lại quá khứ" chán ngắt, cùng lời tỉ tê "hướng tới tương
lai" đầy ma mị?!
Hình như người CS cũng không hề biết rằng [4]: Một quốc gia
với nhân tâm tan nát như Afganistan vẫn đang rất nhiêu khê đứng trước "đoàn
kết dân tộc", dù "...với sự trung gian môi giới của Ngoại trưởng
Mỹ John Kerry..."? Hiên thực hóa "đoàn kết" phải có căn cứ
khoa học, chứ không phải lời kêu gọi suông.
Do đó, giấc mơ "hòa hợp hòa giải" của CSVN chỉ
là "giấc mơ hoang đường". Nói cách khác, chỉ là những lời vô vị
và giả tạo.
Một khi chiếc bàn "hòa giải hòa hợp" được dọn ra,
có lẽ một "chiếc ghế súp" là chỗ thích hợp nhất, cần ban bố cho người
CS?
KẾT
Một số ý kiến cho rằng, bàn về lịch sử Cờ Vàng và Cờ Đỏ sẽ
rơi vào bế tắc và không mang lại thiết thực nhiều lắm cho cuộc đấu tranh hiện
nay.
Có thể đúng, nếu như lịch sử hai lá cờ, hai chế độ, với dân
tộc Việt Nam hai miền Nam - Bắc được đặt dấu chấm hết từ bàn tay những kẻ từng
hãnh diện "thắng làm vua thua
làm giặc". Lịch sử như thế là một lịch sử phi khoa học. Lịch sử
như thế chỉ có giá trị riêng cho những ai xem nó là nơi ngụy biện bằng chiến thắng
phi nghĩa, bất chính danh và vô nhân đạo.
Lịch sử như thế là lịch sử được viết lên từ những kẻ không
biết trọng Danh Dự. Những con người không biết trọng danh dự, đừng trông mong
vào họ tính trách nhiệm, khi cả Tổ Quốc Việt Nam đang lâm vào tình thế nguy
nan.
Tổ Quốc - Danh Dự - Trách nhiệm - luôn gắn liền nhau - giờ
đây phải được nhắc lại, phải được thét vang lên cho tất cả người Việt Nam trong
và ngoài nước cùng nghe và đồng lên tiếng.
Ngày lụi tàn của chế độ độc tài toàn trị, ắt đến trong tương
lai. Một tương lai rất gần.
Như nhiều ý kiến khác, một chính thể tự do - dân chủ cho Việt
Nam khi hình thành, không biết Cờ Vàng hay lá cờ nào được vinh dự trở thành biểu
tượng quốc gia, nhưng chắc chắn, sách lịch sử sẽ dành nhiều chương cho thế hệ
con cháu khóc cười theo vận nước điêu linh bởi Cờ Đỏ - nỗi ám ảnh kinh hồn cả
dân tộc Việt Nam.
(Hết)
Xin mời vào cái
link dưới đây để xem thêm chia sẽ của bạn đọc về bài viết nầy:
_____________________________________
[*] Người anh này đã không xuất cảnh theo diện H.O. Như cách
chuộc lỗi, ba tôi đã bảo lãnh anh ra tù và trở thành một giáo viên toán bậc
trung học, cho đến ngày nghỉ hưu. Ông anh rể không một lời ta thán gia đình
tôi, những lần gặp ông, trong ánh mắt đó luôn đầy đủ đau đớn, khắc khoải, ê chề
và cả sự khinh bỉ. Ông gần như đoạn tuyệt với gia đình bên vợ cho đến nay.