V.Quốc Uy
(Danlambao)
- Phiên tòa phi lý, phi nhân, tàn ác, dấm dúi, vụng trộm của cái thành phố mang
tên “Bác Hồ vĩ đại” xử 3 bloggers đã đẩy nhận thức của xã hội về bản chất
hiện nay của ĐCSVN lên “một tầm cao mới”, tuy bản chất này đã bắt đầu
hiện ra rõ nét ngay từ khi hệ thống Cộng sản thế giới sụp đổ. Từ một đảng mang
ngọn cờ cứu nước buổi đầu đã trượt dài thành một tên lính đánh thuê, chống lại
Tổ quốc mình, chống lại cả quá khứ của mình nữa.
1/ Tên lính đánh thuê cho đồng tiền:
Trong
tất cả những vụ cướp đất của dân để làm công trình này công trình nọ thì các
lực lượng vũ trang của ĐCS, mà công an là chủ yếu (có thể huy động quân số hàng
ngàn với vũ khí đủ loại), có nhiệm vụ đàn áp dân Việt Nam để lấy đất trao vào
tay chủ đầu tư. Kẻ có đô-la không cần ra thực địa, cứ ngồi trong lâu đài mà
“tọa hưởng kỳ thành” vì đã có mọi cấp ủy và lực lượng của ĐCSVN làm tên lính
đánh thuê. Đã có những bài viết vạch rõ thực trạng “yêu tiền hơn yêu nước”, nghĩa là ngọn cờ yêu nước, cả sao vàng và búa liềm đã bị đồng
đô-la dẫn dắt. Trong các xí nghiệp của tư bản nước ngoài, vẫn có từng chi bộ
ĐCSVN nhưng công nhân vẫn bị bóc lột đến “teo cơ”! Đối xử với nông dân và công
nhân như thế thì ĐCS còn có quyền đưa hình tượng búa liềm vào lá cờ của mình
nữa hay không? Phải bị kiện về thương hiệu!
2/ Tên lính đánh thuê cho Cộng sản Đại Hán.
Bọn
bành trướng Trung Quốc đã chiếm được bao nhiêu đất đai và cứ điểm khắp vùng
biên giới, hải đảo, với bao nhiêu tài nguyên và di tích lịch sử, đã rải quân
trên khắp địa bàn Việt Nam dưới đủ mọi hình thức…mà không tốn một viên đạn, vì
sao? Vì đã có bọn “lính đánh
thuê nội địa” tuyệt vời. Bọn lính đánh thuê này có đầu não là mười mấy ông “vua
tập thể” có nhiệm vụ bí mật ký các thỏa hiệp dâng đất dâng biển, có quân đội và
công an “tinh nhuệ” đảm bảo nhiệm vụ tiêu diệt những người tiên phong muốn
chống xâm lược (mà Điếu Cày có vẻ là một tên đầu sỏ!),
lại có vài triệu “địa phương quân” là các đảng viên rải khắp hang cùng ngõ hẻm
để khống chế từng người dân sao cho “xã hội ổn định” tức là im re như
không có gì xảy ra hết, cho đến ngày… mọi việc xong xuôi. Đánh thuê với quy mô,
tận tâm và tài tình như vậy thật cũng đáng đồng tiền bát gạo của Thiên triều!
Trung Cộng thuê ở đâu trên thế giới này một đội quân hầu đáng giá hơn?
Số
phận tên “lính đánh thuê” 2 tầng này thực ra đã tiềm ẩn ngay trong
phương hướng chiến lược: Kinh tế thị trường và định hướng XHCN.
Muốn
“phất” lên kinh tế thị trường đầy cạnh tranh nhưng tiềm lực không có gì, vốn
kinh doanh chỉ có cái cái “quyền” tất nhiên phải đem quyền đổi lấy đô-la, nương
tựa vào đô-la, cuối cùng phải đem quyền lực phải đánh thuê cho các đại gia, các
nhà Tư bản.
Nói
định hướng XHCN nhưng hệ thống XHCN tan rồi, Mác-Lê không còn sức sống, phải
chui vào cái thòng lọng mà Trung Quốc đã treo sẵn. Thử hỏi nếu không có Tàu
Cộng hà hơi tiếp sức thì ĐCSVN còn dám ba hoa XHCN với ai? Chui vào rọ của kẻ vốn rắp tâm xâm lược thì
lập tức bị nó biến thành một chính phủ bù nhìn, thành một ngụy quyền như quy
luật muôn đời vẫn thế. Kẻ xâm lược một khi dựng được ngụy quyền rồi thì chỉ cần
xâm lược bằng các “thỏa thuận”, thỏa thuận và thỏa thuận!. Khi thì thỏa thuận với Tổng Bí thư, khi thì thỏa thuận với Bộ
Quốc Phòng, lại vừa thỏa thuận với Thủ tướng (suýt lưu vong?). Cứ hòa bình, cứ
hữu nghị, cứ hát hò vui như tết, nếu cần thì cũng vẽ vời vài cuộc “đánh trận
giả” cho xôm. Lực lượng vũ
trang có nhiệm vụ đánh lại nhân dân mình để phục vụ cho mục đích bình định của
kẻ xâm lược, rõ ràng là… đánh thuê!
-Vâng, chả nhẽ từ một “đảng tiền phong” giờ
lại một đảng đánh thuê? Chả nhẽ trong đảng không còn một lực lượng nào tử tế ? Không có nhẽ bác nhỉ?
Lại
nhớ hôm qua, lúc tôi báo tin vụ xử Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Anh Ba SG là xử
công khai nhưng vợ và con muốn đến liền bị bắt ngay và đánh cho một trận, bác
“đồng chí” này không tin, cũng bảo “chả nhẽ”! Bấy lâu nay thông tin một chiều, bưng
bít, nay bùng ra những sự thật ghê gớm không thể bác bỏ, khiến nhiều người bất
ngờ như bác “đồng chí chả
nhẽ” của tôi!.
Bên
cạnh những kẻ cam tâm làm lính đánh thuê, bên cạnh số đông thờ ơ bỏ ngoài tai
mọi việc , nhất định còn những người tử tế, trong đó có những người “tuy
là đảng viên nhưng còn tốt”,
thấy xót xa cho hiện tình đất nước, nhưng vì những ràng buộc và hạn chế chưa
thể hoặc chưa dám gọi ra tên thật của tai họa, mà chưa chỉ ra đúng bệnh thì
biết chữa cách nào?
Đã
đến lúc phải gọi ra cho đúng tên của Sự thật, của nguy cơ đã quá rõ, chính là
việc làm đầu tiên, cần thiết và bổ ích cho một số những ai còn ngập ngừng “chả nhẽ” ấy.
(25/9/2012)