VUI CƯỜI

          
CHÚ THOÒNG VƯỢT BIÊN

          

-----ooOoo-----
HẠM ĐỘI 8 THÁI BÌNH DƯƠNG VIET NAM
TÁI CHIẾM HOÀNG -TRƯỜNG SA

Thân tặng lực lượng Cảnh Sát Biển & Hải Quân VN “anh hùng”
 
          
 
-----ooOoo-----
 
         
PHƯƠNG PHÁP HIỆU NGHIỆM
TRỊ BỆNH ĐÁI ĐƯỜNG BÊN ẤN ĐỘ

Coi bộ cách nầy đem áp dụng bên VN được à nha, VN cũng có rất nhiều người bị bệnh đái đường như thế nầy lắm đó.

          

-----ooOoo-----

         
WORLD'S BEST BARTENDER

          
 
-----ooOoo-----
 
VĨNH BIỆT PHÂY-BÚC!

 
Thằng con trai 28 tuổi ế chỏng ế chơ của tôi một hôm bỗng tuyên bố giữa bữa cơm:
- Chủ nhật này con đưa bạn gái con về giới thiệu với ba mẹ được không? 
Vợ tôi tròn mắt:
- Con? Có bạn gái? 
Thằng khỉ làm bộ mặt nghiêm nghị:
- Mẹ làm gì vậy? Tại con chưa muốn thôi, chứ muốn là… 30 giây! Xếp hàng cả đống!
- Thì con cứ đưa về đi - tôi có ý kiến - Nhà mình thoải mái! 
Vợ tôi lườm tôi:
- Thoải mái gì? Không phải ai muốn vô nhà này cũng được đâu! Bạn trước đã! Thấy được rồi mới muốn gì muốn nha! 
Thằng con tôi cười hehe:
- Không phải được mà là quá được! Mẹ thấy là chịu liền cho coi! Công dung ngôn hạnh đầy!
- Nó tên gì? Mấy tuổi? Làm gì? - vợ tôi thăm dò.
- Dạ tên Trang, 24 tuổi, làm phòng kế toán cùng công ty với con.
- Vậy là tuổi con ngựa?
- Dạ. 
Vợ tôi tính trong 10 giây:
- Dần với Ngọ… Nằm trong “tam hợp”. Cũng hợp với mẹ luôn. Được!
- Em thiệt tình! - tôi nhăn nhó - Giờ này mà cứ mê tín! Thử nó mê đứa nào “tứ hành xung” coi em có cản được không? 
- Sao không? - vợ tôi trừng mắt - Không phải vụ tuổi nhưng phải có chuẩn đàng hoàng chứ! Nhà này không có chuyện con đặt đâu cha mẹ ngồi đó đâu! 
Con tôi tỉnh bơ:
- Con bảo đảm mẹ thấy là chịu liền mà! 
Đến lượt tôi sực nhớ:
- Con nói nó tên Trang?
- Dạ. Sao ba?
- Trời! Ba lo nhứt chuyện này, sao lại dính đúng luôn vậy?
- Gì vậy anh? - vợ tôi hỏi. 
Tôi thở dài:
- Thì thằng con mình tên Nghĩa! Tên hai đứa gộp lại… 
Con tôi ngoác miệng cười:
- Nghĩa Trang! Hehe! Tụi bạn con chọc rồi! Càng vui! Đích đến cuối cùng của mọi người mà! 
Rồi nó nghiêm lại, chốt hạ:
- Vậy trưa chủ nhật nha ba mẹ! Trang sẽ đi chợ rồi tới đây sớm để phụ làm cơm với mẹ… 
* 
Mới chín giờ sáng chủ nhật, Trang chạy xe máy tới, phía trước vừa treo vừa chất mấy bịch hàng mới mua ở siêu thị. Tiêu chuẩn “công” và “dung” có vẻ đúng. Con nhỏ mặt mày dễ coi, sáng sủa, tướng tá gọn gàng, ăn mặc lịch sự. Đi chợ nhanh nhẹn thế kia, chắc là chuyện thường làm. Nó vui vẻ chào tôi và vợ tôi rồi ào ào xách đồ vào nhà và bất chợt… rú lên:
- Trời! Đẹp quá! 
Thì ra đó là cái bình hoa vợ tôi lo đi mua cắm từ sáng sớm để trên bàn ăn để chuẩn bị tiếp khách đặc biệt. Trang móc ngay điện thoại, chụp hình lia lịa, rồi nhí nhoáy bấm tới bấm lui một lúc mới cười khì:
- Xong! 
Nó bắt đầu bày biện các thứ vừa mua đầy mặt bàn trong bếp. Vợ tôi mon men tới gần, bị nó mời:
- Bác để con làm đi! Có gì thì anh Nghĩa phụ. Con làm hai món thôi, nhanh lắm! Bún chả giò, xúp mì ngôi sao nấu thịt bằm. Bảo đảm ngon, no!
- Để bác rửa rau cho? - vợ tôi rụt rè.
- Dạ không! 
Sau lời tuyên bố chắc nịch, Trang nhào qua rửa rau. Nó vặn một chậu nước đầy, thảy rau vô và cứ vừa xả nước ào ào vừa kỳ cọ từng cọng rau. Tôi biết chắc bà vợ mình đang xót cho cái đồng hồ nước đang quay kim vèo vèo nhưng rất lạ là bà lại im ru, làm như đang bị khớp trước nàng dâu tương lai hậu hiện đại. 
- Rửa rau dưới vòi nước đang chảy mới tốt nha bác! - Trang quay qua nói với vợ tôi, rồi mặc cho vòi nước chảy xối xả, nó lại móc điện thoại ra bấm bấm, vừa coi vừa chỉ đạo thằng con tôi làm này làm nọ, điều mà chưa bao giờ thằng khỉ làm cho mẹ. 
Vợ tôi len lén đi tới nhìn vô cái điện thoại coi có gì trong đó. Trang cười:
- Con coi lại Gu-gồ chỉ làm chả giò cho chắc bác ơi! 
Bữa ăn rồi cũng được dọn ra, bày biện đẹp mắt. Thằng Nghĩa mặt tươi rói xoa tay mời ba mẹ vào bàn. Vợ chồng tôi vừa cầm đũa thì Trang đưa tay cản lại:
- Hai bác chờ con xíu! 
Nó lại cầm điện thoại chụp xạch xạch xạch, lại nhoay nhoáy bấm bấm một lúc. Vợ tôi không thể không thắc mắc:
- Con làm gì vậy?
- Dạ con pốt Phây-búc (*).
- Là cái gì?
- Dạ là mạng xã hội đó bác! Vui lắm! Con pốt cho các bạn biết con đang èn-choi trưa nay cho tụi nó thèm chơi. Đó, đó, tụi nó còm lia lịa rồi nè! - Trang đưa điện thoại qua cho Nghĩa coi. Thằng nhỏ vừa đọc vừa cười tủm tỉm. 
- Hai bác lớn tuổi nên chơi Phây-búc cho đỡ buồn. Ngồi một chỗ trò chuyện, trao đổi thông tin, hình ảnh khắp thế giới với cùng lúc cả ngàn người bạn. Lại được thoải mái nói tâm trạng của mình, bình luận chuyện người khác, chém gió, chơi games, nghe nhạc, xem phim thoải mái… Cả gia đình, dòng họ ngồi một chỗ vẫn biết hết nhứt cử nhứt động của nhau. Anh Nghĩa! Sao anh không chỉ hai bác chơi Phây-búc vậy? -  Trang cự Nghĩa.
- Sợ ba mẹ nói mất thời giờ! Ba mẹ hay la anh mỗi lần anh thức khuya để chat - Nghĩa nói.
- Trời, vậy mà còn không biết chỉ hai bác chơi! Ba má em cũng cự em, em chỉ xong là mỗi người ôm một cái điện thoại, hết la hehehe! Vui lắm hai bác ơi! 
* 
Bạn bè tôi cũng chơi Phây-búc lâu nay, có rủ tôi nhưng tôi giấu dốt, làm bộ chê là trò vớ vẩn, mất thì giờ. Sau buổi gặp Trang, thằng Nghĩa bắt đầu hướng dẫn tôi vào cuộc. Từng bước một, tôi dần dần bị cuốn hút vào trò chơi mới. Cũng động chút là chụp hình, pốt, ghi sì-ta-tớt, like, còm… cả ngày. Bạn bè đông dần, trong đó bạn ngoài đời càng ngày càng ít hơn bạn ảo. Các bạn ảo này mới là vui, vì chả quen biết gì, thậm chí cái tên cũng ảo, thí dụ Loài hoa bé dại, Ai thèm nhớ anh, Thiên thần mắc đọa, Cá mập chết đuối... Hầu hết không biết mặt mũi thế nào. Có người đưa con chim, bông hoa, cờ nước... làm ảnh đại diện. Kể cả họ có đưa ảnh chân dung thì cũng không có gì bảo đảm là thật. Bạn ảo thì khỏi úy kỵ, bình luận ào ào, khen chê chửi rủa vung vít. Nói chung dù là một thế giới ảo, Phây-búc đúng là vui ra phết, y lời con dâu tương lai đã nói, tha hồ tán dóc. Tôi còn thấy sở dĩ nó được thiên hạ khoái như điên vì còn là một phương tiện tự sướng vô địch về mặt tinh thần. Từ đó lúc nào tôi cũng kè kè cái điện thoại bên cạnh, đến mức đi ngủ cũng để một bên, thấy rung báo có tin là lại mở ra bấm bấm nhấn nhấn. 
Vợ tôi nổi điên:
- Anh cười thằng Nghĩa con Trang rồi bây giờ còn lậm hơn tụi nó! Anh vừa phải thôi nha! Toàn trò chuyện với mấy đứa con gái thôi phải không?
- Con gái đâu mà con gái! - tôi chống chế.
- Hôm nọ anh nằm bấm, tôi nhìn thấy rồi! Toàn hình con gái! Mê quá há! Anh coi chừng tôi, lộn xộn tôi cho anh lên đường ngay tức khắc! 
Khi vợ xưng “tôi” là biết có chuyện rồi! Tôi kêu trời:
- Không có đâu em ơi. Bạn ảo thôi, có gặp đâu! Chơi cho vui thôi mà! Em cũng chơi đi cho vui? Bạn của anh cũng là bạn của em - tôi đề nghị.
- Không! Tôi không có rảnh! Mà tưởng tôi ngu hả, mấy người tạo group  riêng, có trời mới biết đang nói gì với nhau! 
Tôi sửng sốt nhìn vợ. Sao nàng lại biết cả vụ này nữa trời? Vợ tôi như hiểu cái nhìn ấy, cười:
- Vợ anh không ngu đâu nha! Coi chừng đó! Bạn gái ảo thôi phải không? Nhất định không gặp phải không?
- Đúng rồi! Em tin anh đi! - Tôi nói chắc như bắp. 
* 
Bất ngờ có một cô gái với gương mặt đẹp như mơ và cái tên cũng quá thơ mộng - Giọt nắng bên thềm - xuất hiện xin làm bạn với tôi, cùng dòng nhắn tin: “Qua bạn bè, em rất thích những lời bình của anh. Xin anh cho em được làm bạn. Có thêm một người bạn tốt, cảm thông, chia sẻ, cuộc sống của mình sẽ nhẹ nhàng hơn”. Trời, hay như vậy làm sao tôi từ chối?
Giọt nắng bên thềm tỏ ra là một cô gái rất thông minh, tinh tế, đặc biệt qua những câu chat riêng tỏ ra rất hiểu tôi. Em nói mới 30 nhưng đã một lần dang dở. Em nói mới chơi Phây nên rất ngại việc phơi bày rộng rãi cảm xúc riêng tư. Không hiểu sao em lại tin tôi và rất thích trò chuyện với tôi, nên xin được tạo group riêng hai người. Thấy không hại gì, tôi... nhận lời.
Từ đó thỉnh thoảng tôi lại được xem những tâm trạng buồn vui của Giọt nắng , những tấm hình Giọt nắng  thật đẹp trong những bộ quần áo thời trang, kể cả bikini gợi cảm trên bãi biển... Tôi bắt đầu chat thường xuyên với Giọt nắng , điều lạ là em chỉ chat vào ban ngày, lúc tôi đi làm. Em xin lỗi tôi, nói là ban đêm không tiện, sẽ giải thích với tôi sau. Càng ngày em càng tỏ ra có tình cảm với tôi, hôm nào em không lên Phây, tôi cũng thấy thiêu thiếu, nhơ nhớ. 
Một hôm bất ngờ em nhắn: “Chắc em không chơi Phây nữa, hoặc sẽ bỏ group của mình và lock anh luôn. Em nghĩ đến anh nhiều quá! Mà anh thì đã có gia đình... Em rất ngại... ”. Tôi hốt hoảng: “Đừng em! Không sao đâu, không có chuyện gì đâu. Mình chỉ là bạn trên Phây thôi mà...”. “Nhưng em cứ nghĩ đến anh và muốn gặp anh. Em không thích chỉ làm bạn ảo của anh. Anh có cho em gặp không? Em muốn mời anh ăn sáng uống cà phê, từ nay mình sẽ trò chuyện ngoài đời thỏa thích với nhau...”. 
Bạn nghĩ tôi có thể từ chối lời mời ấy được không? 
Và tại quán cà phê Chiều tà thơ mộng, tôi đã gặp Giọt nắng bên thềm. Đó chính là... vợ tôi! Hix! Với sự hướng dẫn tích cực của cô dâu tương lai tuổi Ngọ, nàng đã sử dụng Phây-búc thành thạo và cho tôi một vố nhớ đời...
 
Vĩnh biệt Phây-búc
 
 

 
NGUYỄN ĐÔNG THỨC
(*) Mạng xã hội Facebook.
      Pốt (post): đưa lên
-----ooOoo-----
 
Ngôn ngữ “Giao hợp”
 
 
“cụ tỉ” và “cô súc”!
Ngày đầu tiên về cơ quan, sếp tôi tuyên bố hùng hồn với nhân viên:
Đây là giai đoạn đổi mới, chúng ta cần có ý thức tiết kiệm thời gian, vận dụng từ chính xác, ngắn gọn, dễ hiểu. Đặc biệt, các bản báo cáo trình lên cho tôi phải “cụ tỉ” và “cô súc”!
Thấy mọi người ngơ ngác, hoang mang, sếp đập bàn cái rầm:
Thời buổi này mà kém suy luận quá, này nhé “cụ tỉ” là nói tắt của hai cụm từ cụ thể và tỉ mỉ, “cô súc” có nghĩa là cô đọng và súc tích, thế thôi.
À, bây giờ thì mọi người đã hiểu. Ai cũng gật gù như mấy cô cậu trong đoạn quảng cáo thuốc tẩy giun. Như vậy, với sếp thì những chuyện xảy ra đã lâu, thuộc dĩ vãng quá khứ thì phải gọi là dĩ khứ.
 
Rồi một hôm được phân công đi giao lưu với đơn vị bạn thì chúng tôi thật sự kinh hoàng khi nghe sếp lệnh:
- Các cô cậu đi “giao hợp” với người ta thật chặt chẽ vào, bên cạnh đó cũng phải điều kinh cho tốt.
“giao hợp” và “điều kinh”  
Một số chị em đỏ mặt lí nhí hỏi lại liền bị sếp quát:
- Cấm nghĩ bậy! Tôi muốn nói ngắn gọn là “giao hợp” là giao lưu và hợp tác, nó cũng tương tự như “giao phối” thôi, còn “điều kinh” là điều tra kinh nghiệm làm ăn của họ. Không lo làm ăn, toàn lo nghĩ bậy!
 
 Phải thú nhận là một thời gian khá dài chúng tôi mới quen cách dùng từ quái chiêu của sếp, cũng nhờ chịu khó cùng nhau suy luận mà chúng tôi đỡ phải khốn khổ. Ví dụ, một lần đi cơ sở, sếp bảo chúng tôi cố gắng “phát tài để đầu lâu”, cả công ty xúm vào suy luận mới hiểu ý sếp muốn rằng chúng tôi cố gắng phát hiện tài năng để có hướng đầu tư lâu dài.
 
“chủ động phòng tránh”
Với nguy cơ dịch tả vẫn đang phát, cho đến nay trong cơ quan tôi chưa có ai phải nhập viện vì bệnh ấy nên sếp có lời khen chúng tôi đã “động phòng” rất tốt. Đã nhiều lần “đúc kinh”, chúng tôi hiểu ngay rằng đấy là sếp khen tập thể nhân viên trong cơ quan đã biết “chủ động phòng tránh” dịch rất tốt.

Năm sắp hết, Tết sắp đến rồi. Tết này dẫn theo các nhóc đến thăm sếp để chúc Tết, chắc tôi cũng phải có một chút “sáng tạo ngôn ngữ” khi giới thiệu với sếp rằng các con tôi đứa nào cũng “ngoan cố”. Thế nào chúng nó cũng được sếp lì xì vì ngoan ngoãn và cố gắng!   Quý anh chị, Thật chán cho một lũ người luôn tự hào và hãnh diện là "đỉnh cao trí tuệ".
 
"lẹo dối"
Trong một xã hội đầy đẫy những "băng huyết" (băng hoại huyết thống) trên mọi phương diện, và "lẹo dối" (lươn lẹo và dối trá) ở mọi lãnh vực, thì làm sao tìm được "lương thật" (lương tâm thật thà) nhưng chỉ thấy rặt một lũ "dương vật" (xiển dương vật chất) (promotion of materials). Chúng nó chỉ nằm hưởng thụ những "đại tiện" (vĩ đại của tiện nghi) mà chẳng bao giờ nghĩ đến việc "bảo lãnh" (bảo vệ lãnh thổ) cho thế hệ mai sau.
 
"bảo lãnh"
Chưa bao giờ chúng biết "ân ái" (ân cần và bác ái) với những người nghèo khổ mà chỉ biết "lột quần" (bóc lột quần chúng) mà thôi. Đó là một xã hội "rắm thối" (rối rắm và thối nát) từ trên xuống dưới. Cả một lũ "lưu linh" (lưu manh và vô linh hồn) đang nắm vận mệnh nước nhà. Chúng nó đều là những tên "thất tiết" (thất học và không tiết tháo) thì làm sao đất nước "cường dương" (hùng cường và xiển dương) được. Ngày nào chúng nó còn "lãnh đồ" (lãnh đạo tiền đồ) ngày đó đồng bào chúng ta còn "khốn nạn" (khốn khổ là nạn nhân). Thôi, chúng ta đành phải: 

"xây nhà cầu" (xây dựng nước nhà và cầu nguyện) vậy.

 
-----ooOoo-----
 
 
Cha Nào Con Nấy

Cha có bia thì con có… sữa! Cùng nằm và… tu.

Cha được ngắm gái, tại sao con lại không?

Cha con cùng mê…công nghệ

Cùng tạo dáng khi ngủ.

Những người đàn ông suy nghĩ.

Cha con nhà tốc độ.

Cha con sexy.

Cha con thích xe phân khối lớn.

Cha con cùng mếu.

Cha con cùng làm… bậy.  

 -----ooOoo-----


Đứt gánh giữa đường ở tuổi 27, chị không đi bước nữa. Chị nói ở vậy cho đàn ông thèm chơi.

Thực tình chị chẳng hay đầu mày cuối mắt với ai, hằng ngày chỉ chăm chú vào việc bán xăng lẻ kiếm tiền nuôi con. Nhưng “ong” vờn quá nhiều khiến chị ngày càng làm duyên làm dáng và nhận ra rằng mình đẹp. Không phải là nhà “ong học” chị vẫn biết tỏng con nào tơ, con nào già, con nào la cà cho vui, con nào bay tới bay lui để đặt mục tiêu... oanh tạc. 

Một anh chàng gốc rễ ở đây, vậy mà vẫn “đi lạc” vào nhà chị, vờ hỏi thăm đường. Rồi anh bảo chị đổ xăng. Cổ áo trễ tràng, chị cúi xuống… Ôi chao! Anh thấy lâng lâng như vừa uống rượu. Rồi anh bông lơn, hỏi mồ chồng cỏ héo chưa em? Cặp mắt gợi tình, chị nói em quạt mỏi tay rồi mà chưa héo. Anh nói hay là em nhổ cho nhanh?

Anh móc ví tính tiền. Chị đứng sát sạt bên anh. Hương thiếu phụ át cả mùi xăng làm anh mê mẩn. Chị chủ động rút tờ hai trăm ngàn trong ví anh, nói vô nhà em thối lại nhé. Anh sướng rơn, nghĩ bụng chắc con cá “đói” đang cắn câu. Chị đứng lấp lửng ở cửa buồng, bất ngờ tát yêu anh, nói anh đẹp “chai” lắm. Mặt mày đờ đẫn, anh ôm choàng chị. Anh vừa định đi xa hơn thì chị khẽ đẩy anh ra, nói để khi khác, con bé em đi học sắp về. Tiền thối đây anh. Anh nói thôi, bo cho em.

Từ đó anh thường than với bà xã, rằng xăng đã lên lại còn bị đổ thiếu, tiền xăng coi vậy mà bộn em ơi. Sau lời than, anh có vài trăm từ sự cảm thông của vợ.

Một lần đi nhậu thịt dê, bàn anh và bàn kế bên không hẹn mà cùng nói về chị bán xăng. Anh chưng hửng, thì ra con nhỏ này đâu phải “ban phát” cho riêng mình. Anh ngồi im lặng, sượng sùng. Một ông nói chúng mình đã “chung một điểm rơi” sao không ghép bàn ngồi với nhau hè? Sau màn cụng ly thề “đừng cho vợ biết”, các ông tranh nhau kể “tình tôi với nàng đẹp nhất trần gian”. Ông thì kể nàng tình tự với tao thế này, ông thì kể nàng âu yếm tao thế kia. Có ông còn bạo miệng kể, gần đến lúc “cao điểm” thì con bé nàng về. Xui thế!
 

Cuối cùng ai cũng ngã ngửa vì em này gặp ai cũng diễn cùng một vở: từ khâu gợi tình cho đến khâu “gợi” tiền. Một ông nhăn nhó, nói nó đổ loại xăng gì mà xe tui cứ nổ lụp bụp, đi cà giựt cà tưng. Cả bọn mặt nghệch ra, ai cũng “ngậm ngùi” nói xe tui khác gì xe ông. Lão chủ quán đi ngang cười ha hả: “Đổ xăng ba lăng nhăng thì phải thế thôi”. 

“Phiên tòa” cấp thôn 

Dạo này người làng hay xì xào về vụ “xăng ôm” với một lô tên tuổi quý anh “khả kính”. Mấy bà vợ “có quyền và nghĩa vụ liên quan” nhảy dựng lên, rật rật tìm nhau bàn tính và quyết định hai điều: Một là chồng ai nấy… dạy. Hai là gửi đơn cho thôn đề nghị kiểm điểm con mẹ bán xăng vì hành vi “treo mỡ trước miệng mèo”, làm ảnh hưởng đến nếp sống văn hóa địa phương. 

Điều thứ nhất có tác dụng vì đàn ông ham vui khều khều chút phở nhưng muôn thuở vẫn là cơm. Còn “phiên tòa” cấp thôn thì trớt quớt. 

Thôn hỏi vì sao cô bán xăng ôm?
Chị thưa, khi em đổ xăng, mấy ảnh lợi dụng ôm em.
Thôn lại hỏi tại sao cô không xô ra?
Chị đáp, xô ra thì xăng đổ. Lỗ em ai chịu?
Vậy sao cô lấy tiền bo? - thôn hỏi tiếp.
Chị lại thưa, đó là tiền lẻ mấy ảnh cho em vì cám cảnh mẹ giá con côi.
Lại hỏi, cô có biết là cô đang treo mỡ trước miệng mèo không?
Chị nổi tức, nói lạ hè, tui có mỡ tui treo, ai có mèo nấy giữ chớ!

Thôn cho chị về. Ra đến thềm, chị quay lại, mắt long lanh, nói: “Bữa nào mấy anh ghé em đổ xăng cho vui, héng!”.
 

Trần Cao Duyên
Nguồn: BM’s Blog

 -----ooOoo-----

CÔNG THÀNH SHOW
VỚI ĐOÀN PHI & KA VIE

        

        

        

        

-----ooOoo-----

HÀ NỘI MÙA NÀY PHỐ CŨNG NHƯ SÔNG

         
  





















-----ooOoo-----
BEST OF JUST FOR LAUGHS GAGS





-----ooOoo-----

HIẾM VÀ TỐT
Một ông nhà giàu nọ bị bệnh nan y sắp chết, bác sĩ Tề nói muốn sống thì phải thay nội tạng. Ông ta lập tức bay ra chợ đen nội tạng bên Trung Quốc.
Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim.Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là : tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng mắc nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :
- Sao tim này mắc dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?
- Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.
- Sao hiếm ?
- Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có 1 thằng có tim đó chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.

Ông nhà giàu mua trái tim cộng sản. Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…nhưng mắc nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán tim, ông ta hỏi chủ tiệm :
- Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?
- Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !
- Tốt ra sao ?
- Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi

Ông nhà giàu mua cái bao tử đó.Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng có đủ loại não như 2 tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :
- Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?
- Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng công sản mới có 1 thằng có não, mà nó ít khi xài tới lắm nên còn mới !
Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não suy nghĩ tức là nó sắp có tiền !  


TRỒNG RAU

Ở một vùng quê nọ, cô gái có vườn rau được chăm bón rất kỹ nhưng rau không lớn được. Cô bị thua lỗ liên tiếp mấy vụ mùa. Cô gái thấy mảnh vườn của bác hàng xóm rất tốt tươi, đặc biệt là những cây cà chua chín đỏ.
Cô gái đến gặp xin học hỏi kinh nghiệm. Bác nông dân liền mách nước:
- Bí quyết trồng cà chua của bác rất đơn giản, cứ khi nào mót đái. Bác liền ra vườn vạch chim đái. Cà chua nhìn thấy ngượng quá thế là chín đỏ. Cháu áp dụng xem.
Một thời gian sau bác nông dân gặp lại cô gái. Bác hỏi thăm tình hình canh tác rau của cô, đặc biệt là cà chua có chín đỏ không. Cô gái phấn khởi khoe:
- Cháu áp dụng cách của bác, khi nào mót đái đều ra vườn. Cà chua thì không chín đỏ mấy nhưng dưa chuột và mướp cháu trồng thì to nhất vùng đấy.

NHỐT THẰNG TÙ NỮA ĐI ANH!

 Đêm tân hôn cô dâu thẹn thùng thỏ thẻ với chú rể:
- Anh ôi, em hổng biết gì về dzụ đó hớt, anh cắc nghĩa cho em đi!
Chú rể cười:
- Dzụ đó dễ ợt hè. Em cứ tưởng tượng cái của em là nhà tù, còn của anh là thằng tù,
Ta cứ nhốt thằng tù vào nhà tù là xong.
Xong xuôi rồi cô dâu thích quá, một lát sau lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, thằng tù nó xổng chuồng gồi!
Chú rể bảo:
- Thì mình bắt nhốt nó lại.
Xong lần nhốt tù này chú Rể châm thuốc lá hút lấy lại hơi. Cô dâu lại nói:
- Nó lại xổng chuồng nữa gồi, anh mau bắt nhốt nó lại đi anh!
Thế là chú rể lại uể ỏai đi bắt thằng tù nhốt lại. Xong xuôi anh nằm xuội lơ như ông già tái giá.
Một lát cô dâu lại thỏ thẻ:
- Anh ôi, nhốt thằng tù nữa đi anh!
Lần này thì chú rể nổi quạu:
- Thằng này ở tù hết hạn thì phải thả cho nó ra chứ, nó có bị án chung thân khổ sai đâu !


 
THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG .. 
Hai cha con cùng đi dự thi "Cuộc thi tìm hiểu về Phụ nữ".
Kết quả, người con đậu, người cha rớt.
Thế là người cha bực mình hỏi con:
- Tao lớn hơn mày mấy chục tuổi, lẽ nào lại không hiểu phụ nữ bằng mày hả? Mày hãy nói tao nghe mày đã trả lời các câu hỏi thi như thế nào. 
Người con từ tốn lặp lại từng câu hỏi của cuộc thi và câu trả lời của cậu ta :

1. Tóc của người phụ nữ ở đâu quăn nhất?
Con trả lời : ở Châu Phi
Người cha la lên:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG. 
2. Cơ quan nào của người phụ nữ mạnh nhất?
Con trả lời :
Hội Phụ NữThế Giới.
Nguời cha lại la lên:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG. 
3. Cái gì của người đàn ông mà người phụ nữ cần nhất.
Con trả lời: Túi tiền.
Người cha thở dài:
- THẾ MÀ TAO CỨ TƯỞNG ..
 
 Nguồn: Bất Khuất



KHI BÀ NGOẠI XUỐNG ĐƯỜNG !  



 CHỊ EM LÀM NAILS "DẠY DỖ"
CÁC ANH CÔNG AN MẠNG.....


----ooOoo---- 
 
Tục ngữ Việt Nam
 
Bốn người khách vốn thuộc hạng văn thi sĩ ... vào một quán nhậu. Trong khi chọn món ăn, cô hầu bàn đến cười duyên :
-“Em rót bia cho mấy anh nhé?”
Anh A liền tán :
-“Xin lỗi, em mỹ danh là gì, ở đâu ?”
Cô cười dịu dàng:
-“Hỏi quê… rằng biển xanh dâu,
 Hỏi tên… rằng mộng ban đầu đã xa”.
Anh B vỗ đùi:
-“Úi chà ! Giỏi thơ thiệt ! Tuyệt vời. Rót bia đi”.
-“Dạ . Cảm ơn quí anh”.
Anh C đon đả :
-“Lấy thêm ly. mời Em cùng ngồi uống cho vui”.
-“Dạ”.
Thế là bàn có một bông hồng giữa đám sỏi đá.
 Anh D mời tất cả cụng ly :
-“Coi bộ em giỏi thơ văn nhỉ !”.
Cô cười rất duyên :
-“Em cũng học mót chút ít để góp chuyện cho vui mà.Quí anh không thấy phiền chứ ? Chắc quí anh giỏi văn thơ lắm thì phải?”
Anh A xoa bụng, ưỡn ngực :
-“Cũng đủ xài. Ai hỏi gì nói nấy. Nhất là lãnh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt”.
-“Thế là quá giỏi rồi. Vậy, em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé?”
Cả bàn nhốn nháo hẳn lên, vui như cá gặp nước. Họ là nhà giáo, nhà thơ , nhà văn cả … hớn hở cụng ly chờ đợi cuộc vui .
Cô gái cười, cất giọng oanh vàng :
-“Nếu có một ông khỏa thân” (trần truồng) cõng một ông cũng khỏa thân… Câu tục ngữ nào tả được cảnh này ?”.
Bốn vị khách không tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này …
Anh C thẳng thắn :
-“Chúng tôi thua. Cô giảng đi.
Cô bình tĩnh giải thích:
-Này, một ông khỏa thân, cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân… Lúc ấy sẽ có tình trạng mà tục ngữ nói: “Gậy ông đập lưng ông”.
-“Úi trời! Đúng quá”
Cả bàn cười rộ . Vừa rót thêm bia, cô vừa đố tiếp:
-“Cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tõm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?”
Bốn vị khách lại bí … Họ lại yêu cầu cô giải đáp.
Cô cười tủm tỉm :
-“Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao sẽ gây nên cảnh: “Chim sa cá lặn”.
Cả bàn cười vang như pháo tết.
-“ Úi trời ! Đúng quá đi. Cá trông thấy chim hãi quá phải lặn là cái chắc !”
Thừa thắng xông lên, cô ta đố tiếp:
-“Thưa quí anh, cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên hòn đá, tục ngữ bảo sao nào ?”
Bốn khuôn mặt thông minh kia lại đờ đẫn. Cô gái thong thả giải thích :
-“Ông khỏa thân ngồi lên hòn đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng: “Trứng chọi đá !”
Cả bàn cười vang.
Ông D hăm hở :
-“Đúng quá đi chớ . Trứng này không bể được ! Còn nữa không ?
Cô gái tiếp :
-Cũng cái ông khỏa thân đó nữa, nay lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy thì theo “tục ngữ” các ông nói sao ?
Bốn khuôn mặt sáng láng trông thật thảm thương, bí rị.
Cô gái tiếp :
-Cái ông khỏa thân ngồi bệt xuống đất diễn ra cảnh mà “tục ngữ” gọi là “Đất lành chim đậu”. Đúng chưa ?

 Cả bọn cười vang...

----ooOoo----
 
LỚP BA TRƯỜNG LÀNG 


-----ooOoo----- 
 
MỘT PHƯƠNG PHÁP KHÁC ĐỂ CÓ BABY
 
 
 
 
 
 
 
 
 
========================================================
   
GIẤY CHỨNG NHẬN SỞ HỮU CON VỢ 

 

Tạm đoán:

Sở hữu con vợ = Giấy giá thú ?
Nhãn hiệu vợ = Tên của người vợ ?
Ngày dùng vợ = Ngày cưới ?
Loại vợ = Vô cùng khó hiểu !
Số khung = Càng vô cùng khó hiểu !


==============================================

TỰ DO” NÓI THEO KIỂU CSVN

 
 
----ooOoo----
 
 
Ăn không no, không về ??!!!

Không lẽ sau gần 38 năm lọt vào tay cs dân Saigon bây giờ tranh dành miếng ăn với nhau dử dội như thế sao ????
 
 


Ớt…LẠ

 

 
Tên loại ớt nầy là “Peter Pepper”.

Không dám có ý kiến.

===============================================================

 
Lời hay ý... tếu...

Trăm năm bia đá cũng mòn , Bia chai cũng bể , chỉ còn bia … ôm.

Khi yêu nhau thì người ta thề sống chết có nhau ,
còn khi ghét nhau rồi thì người ta thường thề sẽ sống chết với nhau.

Chết cho người phụ nữ mình yêu vẫn dễ hơn là phải sống chung với họ.

Ly dị là sự kiện mà người đàn ông phải giặt đồ cho mình …
thay vì trước đó phải giặt đồ cho cả hai .

Bia độc hơn rượu , bằng chứng trên thế giới chỉ có ” mộ bia ”
mà không có ” mộ rượu ”

Một người phụ nữ toàn diện : sáng diện , trưa diện , chiều diện !

Phận làm trai gõ phím bình thiên hạ.
Thân anh hùng click chuột định giang sơn

Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời chơi Net không vương tơ tình 

Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa.
Ðón anh vào và tống cổ anh ra 

Bước đến nhà em, bóng xế tà.
Ðứng chờ năm phút bố em ra.
Lơ thơ phía trước vài con chó.
Lác đác đằng sau chổi lông gà

Tình yêu là vĩnh cửu.
Và chỉ duy nhất một thứ được phép thay đổi.....Ðó là người yêu.


=========================================================

 
CHUYỆN CƯỜI “TRÀ LŨ”

Chuyện an táng trên đây lại làm tôi nhớ tới 2 bài thơ nổi tiếng cũng liên hệ tới việc an táng. Bài đầu tiên của Du Tử Lê :

Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Vùi đất lạ thịt xương e khó rã
Hồn không đi, sao trở lại quê nhà


Và bài thơ thứ hai của Nguyển Văn Phan :

Khi tôi chết đừng đưa tôi ra biển
Đưa tôi về Lao Bảo, Khe Sanh
Để đêm nghe vang dội khúc quân hành
Ôi! Lính chiến một thời kiêu hãnh quá


Tôi thích hai bài thơ này qúa. Thoạt nghe câu đầu thì ta có cảm tưởng hai bài thơ này đối chọi nhau, nhưng đọc hết bài thì thấy hai thi sĩ giống hệt nhau về sự ao ước hồn mình được trở về quê hương VN. Một thi sĩ muốn về quê theo lối biển, một thi sĩ muốn về quê theo lối bộ. Cả hai đều mong gặp lại gia đình và đồng đội ngày xưa.

Nghe dân làng miên man bàn chuyện thơ phú, bà Cụ B.95 bèn lên tiếng : Các bạn nói chuyện gì mà nghiêm trang và khô khan thế. Xin cho lão nghe chuyện gì tươi mát xem nào. Các cụ thấy rõ nha, càng gìà người ta càng cần tươi mát đó nha. Anh H.O. liền nhảy vào ngay. Anh nói :

Nhân làng đang nói về những người mới khuất, tôi xin được nói về một thi nhân lớn của chúng ta, thi sĩ Nguyễn Chí Thiện vừa mất đầu tháng Mười vừa qua. Danh tiếng của thi sĩ đất Bắc bất khuất này ai cũng rõ rồi. Mỗi lời thơ là mỗi lời tố cộng. Riêng tháng vừa qua tôi được người bạn thân bên Hoa Kỳ gửi cho một bài chuyện ngắn, dưới ghi là ‘ý của thi sĩ Nguyễn Chí Thiện’. Không biết thực hư thế nào về bản văn xuôi này, nhưng ý tưởng thi đúng là ý tưởng chống cộng thâm thúy của ông. Chuyện khá dài, tôi xin thu ngắn lại. Chủ đề là lễ an táng Cụ Tôn Đức Thắng, nhân vật số 2 của CSVN.

…Khi bác Tôn hấp hối thì Bộ Chính Trị họp khẩn để chuẩn bị tang lễ. Tổng bí thư Lê Duẫn dặn người bí thư riêng của bác phải túc trực bên giường bệnh, hễ bác trối trăn điều gì thì phải ghi chép rồi trình ngay lên Bộ Chính Trị.

Chủ tịch quốc Hội Trường Chinh đề nghị ướp thi thể bác và xây lăng kỷ niệm.
Lúc đó đột nhiên bác Tôn tỉnh dậy và hỏi : Ngoài kia họp gì thế?

Anh bí thư đáp : Bộ Chính Trị quyết định ướp xác bác như đã ướp xác bác Hồ. Bác nghĩ sao ?
Bác Tôn thều thào trả lời : “Ướp cái con c. tao nè!” Nói xong thì bác tắt thở.
Anh bí thư liền chạy ra báo tin Bộ Chính Trị : Bác bảo ướp cái con c. của bác.
Cả bộ chính trị bối rối vì không biết tại sao bác Tôn lại dặn ướp “cái ấy”.

Chủ tịch quốc hội Trường Chinh tỏ ra thông thái giải thích :
- Bác Tôn dặn như vậy là có ngụ ý sâu sắc. “cái ấy” tượng trưng sức sinh sản của nòi giống. Chúng ta phải tôn trọng ý nguyện cuối cùng của bác. Cái khó là phải xây một cái lăng lớn như lăng Bác Hồ, lại phải có quân đội canh gác, mà chỉ đặt “cái ấy”  bên trong.

Thủ tướng Phạm Văn Đồng phát biểu :
- Chúng ta sẽ làm một cái hộp pha lê lớn, bên trong có cờ búa liềm và cở đỏ sao vàng, rồi đặt “cái ấy” của bác lên trên. Tôi sẽ chỉ thị cho mấy nhà sử học viết bài giải thích ý nghĩa của sự trưng bày này.

Tổng bí thư Lê Duẫn nói tiếp;
- Chúng ta đã nhất trí về việc ướp và trưng bày “cái ấy”, việc tiếp theo là nên đặt cái hộp đựng “cái ấy” ở địa điểm nào?

Thủ tướng Phạm văn Đồng đề nghị ngay :
- Bác Tôn là người Nam Bộ, vậy ta nên để bác ở Thành phố HCM. Tôi nghe bộ trưởng Nội Thương bá cáo rằng dân chúng đến mua hàng ở cửa hàng ‘Bách Hóa tp HCM’ khi ra về đều nói “ Chẳng có cái con c. gì cả!”. Nay ta đặt “cái ấy”
Các bộ trưởng vỗ tay khen ngợi ý kiến thâm thúy của thủ tướng.


Đọc đến đây xong, anh H.O. bá cáo hết chuyện tươi mát.
Cả làng bò ra cười. Phe các bà cười mãnh liệt nhất. Các bà vừa đấm nhau thùm thụp, miệng vừa hét lên : Đồ qủy ! đồ quỷ!
Tôi nghe các bà la ‘đồ quỷ!’ mà không biết các bà muốn chửi ai. Chẳng lẽ chửi ‘cái ấy’ của bác Tôn, hay chửi Cụ Phạm Văn Đồng, hay chửi cái anh H.O. vừa kể chuyện ấy.



==============================================================


CHUYỆN CƯỜI “BỘ ĐỘI”
 
 Nàng mới 14 tuổi đã vào du kích, chiến đấu cùng với các anh bộ đội.
Sau nhiều cuộc hành quân gian khổ, băng rừng vượt suối, dập vùi bom đạn, quần áo tả tơi, của quý của mấy anh bộ đội thập thò ló ra.

Cô du kích lần đầu mới trông thấy vật kỳ dị ấy mới hỏi: "Các anh có cái gì tòng teng phía dưới sao cứ che che dấu dấu?"
Các anh đỏ mặt tía tai, hoảng hồn, đầu óc lúc nào cũng bị 2 từ cụ hồ ám ảnh, bên mới bật miệng: "Cụ hồ! cụ hồ."
Có anh bộ đội ngớ ngẩn hỏi ngược lại: "Thế cái gì đây?"
Cô du kích thật thà đáp: "Không thấy sao còn hỏi. Râu!"

Đêm đó trong bóng tối có tiếng thì thầm: "Mình gắn râu cho cụ hồ nhé!"

===============================================================


Wednesday, Nov 14, 2012 

 
Nhớ Anh

Nhớ Anh , nhớ lắm anh ơi
Em ra ngoài chợ để vơi cơn buồn
Gặp hàng bánh đúc xơi luôn
Sơ sơ hai đĩa cơn buồn dịu đi

Nhớ Anh , em thấy bánh mì
Sụt sùi em gặm hết đi ổ dài
Nhớ Anh ,em đến hàng khoai
Củ này ăn nhớ thân trai xa nhà
Củ này ăn nhớ đôi ta
Củ này đánh dấu ngày mà mới quen

Nhớ Anh , ghé gánh ốc leng
Em ngồi lể ốc , ý chèng đét ôi !
Nhớ Anh , ăn hết nửa nồi
Thêm ly nước mía để trôi nỗi sầu

Nhớ Anh , nhấm nháp phao câu
Của con gà luộc vừa rầu vừa nhai
Nhớ Anh , đến quán La Cai
Ăn tô mì lớn cho phai cơn buồn

Nhớ Anh , nỗi nhớ tràn tuôn
Lệ rơi , tay bóc nửa buồng chuối tiêu
Nhớ Anh em chẳng ăn nhiều
Sầu riêng em nếm , mất tiêu nửa phần
Nhãn thì chỉ có hai cân
Thùng Xoài có lẽ hết gần nửa thôi

Nhớ Anh ăn uống không trôi
Hàng nào cũng chẳng có ngồi được lâu
Càng ăn , càng nhớ ,càng sầu
Càng nhai , càng nuốt , càng rầu , càng ăn


Saturday, Oct 27, 2012 


Cấm không được đái
Hay là
Đái được không cấm?
Mùa hè “hà lội” quá  nóng nực, sợ tượng “bác” bị rạn nứt
nên phải “tưới mát” cho “bác”


Saturday, Sept 30, 2012


Đạo gì đây ???



Thuận Vợ, Thuận Chồng…




Saturday, Jun 09, 2012

Lái xe kiểu nầy thì thật là “kinh khủng”




Saturday, May 05, 2012



Tôi bỏ nhậu rồi

 

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Bờ kè, quán cốc vắng bóng tôi
Vui buồn chiến hữu, ai chia sẻ?
Có dỗi, có hờn cũng thế thôi.

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Đá banh Word cup bạn đơn côi
Một mình quán vắng, ai bàn luận?
Hò hét một mình, chẳng nổi sôi.

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Tiệc tùng, cưới hỏi lỡ gặp tôi
Xin đừng mời mọc thêm vô ích
Vợ nguýt làm sao uống cho trôi?

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Bao năm bằng hữu cũng bỏ thôi
Bạn bè gặp mặt không bia rượu
Câu chuyện tâm tình khó nói trôi.

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Chiều chiều tan sở khó kiếm tôi
Vội về với vợ cho yên ổn
Bạn bè dè bĩu cũng mặc thôi.

Nếu biết rằng tôi bỏ nhậu rồi
Anh em chiến hữu sẽ khóc tôi
Đời trai mà thế xem như bỏ
Cái thằng tình nghĩa bạc như vôi.

(Nguồn: Bảo Mai’s Blog)



Tuesday, May 01, 2012
Những hình ảnh chỉ có bên Việt Nam

Không biết họ có nghĩ gì đến an toàn cho em bé không?

Biên nhận giữ xe mà không có...giá trị để lấy xe?

Không có ý kiến về những cảnh báo như thế nầy.



Cảnh sát giao thông VN

Lúc sau nầy xe hay bị cháy, như vầy cho chắc ăn.

Đường lên Bắc KẠN

Hà...LỘI 36 phố phường.

Hạnh phúc thăng hoa khi...?

Bước kế tiếp của Hạnh phúc dưới chế độ XHCN.

Tìm đến các vị..."có chức" coi bộ hơi khó.

Bảo đảm đậu đại học.

Quá tải hay Con gái thời nay


Spiderman VN

Cột điện Made in VN.

Ùn tắc, chuyện thường ngày.

Xe buýt VN.

Xe 5 bánh - Vui nhẩy !!!

Đưa em về dưới mưa - Thật là lãng mạn...

Khách sạn nầy mấy ông thích là cái chắc - WIFE miễn phí...


===================================================

Sunday, April 23, 2012
Phương trình toán học của cuộc sống

Phương trình 1:
Đàn ông = ăn + ngủ + làm việc + giải trí
Con khỉ  = ăn + ngủ
Tương đương hoán đổi:   Đàn ông = con khỉ + làm việc + giải trí
Chuyển vế và đổi dấu => Đàn ông - giải trí = con khỉ + làm việc
Vậy kết luận là Đàn ông không giải trí (thì) = con khỉ làm việc

Phương trình thứ 2:

Đàn ông = ăn + ngủ + kiếm tiền
con khỉ = ăn + ngủ
Suy ra: Đàn ông = con khỉ + kiếm tiền
và chuyển vế đổi dấu: Đàn ông - kiếm tiền = con khỉ
Kết luận: đàn ông không biết kiếm tiền thì chỉ = 1 con khỉ!

Phương trình 3:

Đàn bà = ăn + ngủ + tiêu tiền
con khỉ = ăn + ngủ
Đàn bà = con khỉ + tiêu tiền

và cũng lại dùng phép giở quẻ đổi vế => Đàn bà - tiêu tiền = con khỉ
Kết luận: Đàn bà mà không biết tiêu tiền thì cũng như (=) khỉ thôi.

Vậy từ PT2 và PT3 ta thu được

1/ Đàn ông không biết kiếm tiền = Đàn bà không biết tiêu tiền
2/ Đàn ông kiếm tiền để cho Đàn bà không trở thành con khỉ (tiền đề 1)
3/ Đàn bà tiêu tiền để cho Đàn ông không trở thành con khỉ

Nếu cộng lại thì:

Đàn ông + Đàn bà = con khỉ + kiếm tiền + con khỉ - tiêu tiền
Do kiếm tiền mang dấu dương còn tiêu tiền mang dấu âm cho nên phương trình còn lại khi hai dấu triệt tiêu sẽ là:
Đàn ông + Đàn bà = 2 con khỉ sống với nhau...



Thursday, March 01, 2012
American DOG sắp hàng để đi…rest room




Wednesday, February 29, 2012
Chuyện cườiXã hội chủ nghĩa

Hai lý do
Một chuyện được xầm xì phổ biến như sau tại VN. Một cán bộ cộng sản có nhiều tuổi đảng làm đơn xin đi định cư ở nước ngoài. Anh ta được gọi đến sở di trú và xuất cảnh, và viên thủ trưởng cơ quan này rất đỗi ngạc nhiên, bèn gọi anh ta vào phòng riêng để thẩm vấn.
Viên thủ trưởng hỏi:
- Một đảng viên thâm niên như đồng chí tất phải có lý do đặc biệt gì mới muốn rời bỏ quê hương XHCN tốt đẹp như nước ta chứ?
Anh cán bộ trả lời:
- Thưa đồng chí, vì hai lý do. Nguyên đêm qua có anh bạn rỉ tai tôi rằng khi chế độ cộng sản xụp đổ thì các tên cộng sản như tôi và anh ta sẽ bị nhân dân treo cổ là cái chắc! Tôi sợ quá nên xin ra đi.
Viên thủ trưởng cười cười, vỗ vai anh chàng cán bộ, rồi nói trấn an:
- Tôi bảo đảm với đồng chí là chế độ này không thể nào lung lay được. Xã hội chủ nghĩa sẽ tồn tại muôn năm…
Anh cán bộ cướp lời:
- Thưa đồng chí, đó chính là lý do thứ hai mà tôi xin ra nước ngoài để định cư đấy ạ!

Điện thoại liên lạc với địa ngục
Trong một dịp viếng thăm Hà Nội, thủ đô của Việt Nam, ông Clinton ngạc nhiên thấy có một chiếc điện thoại công cộng đề là “điện thoại dành riêng để liên lạc với Địa Ngục, giá 30 xu một phút.” Clinton dùng thử cái điện thoại đó và quả nhiên có thể nói chuyện được với quỷ sứ ở Địa Ngục.
Khi trở lại Hoa Kỳ ông ta thấy cũng có một cái điện thoại như vậy, nhưng đề giá là 3,000 mỹ kim một phút. Thấy giá cả chênh lệch một cách quá đáng, Clinton gọi dây nói chất vấn người điều hành máy điện thoại:
– Cùng loại điện thoại như vậy ở Việt Nam tôi chỉ phải trả 30 xu một phút tại sao ở đây lại đắt như vậy?
– Vì ở đó là “local call”, thưa ngài.

Đôi môi thần kỳ
Chàng và nàng ngồi trong công viên tại Hà Nội. Chàng rất thẹn thùng còn cô gái muốn được chàng hôn bèn nói:
"Ôi! má em đau quá!" Chàng trai bèn hôn vào má cô gái.
- Em thấy thế nào? Còn đau không?
- Úi, hết đau rồi.
Ít phút sau...
- Ôi! Cổ em lại đau! Chàng lại hôn vào cổ nàng.
- Còn đau không em?
Cô gái bẽn lẽn: Hết... rồi...
Cụ già ngồi gần đó cáu tiết liền hỏi:
- Hỡi chàng trai có đôi môi thần kỳ, cháu có thể chữa được bệnh trĩ  không?


Saturday, February 18, 2012

America's Got Talent - Magic Illusion


 

Tuesday, February 14, 2012
Beer Saigon

Có 1 anh chàng về VN, đi nhậu 1 mình.
Vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp kêu beer thì một cô tiếp thị beer Tiger xinh như mộng mặc váy khá ngắn bước đến gần nhìn anh với ánh mắt đắm đuối:
- Anh uống bia
Tiger giùm em đi anh. Bia tình yêu đó!
Chàng ta :
- Tại sao lại là bia tình yêu?
- Thì anh hãy giải mã chữ Tiger đi. Tình Iêu Giết Em Rồi !
- À vậy hả? Thôi đi em! Tình yêu bạo lực quá!

Tức thì một người đẹp khác bước đến thế chỗ:
- Vậy thì anh uống bia của em đi.
San Miguel dzô dzô đó. Em sẽ nhớ anh suốt đời. Khi nào quán vắng anh thì em lại thẫn thờ...
Sao Anh Nhớ Mà Ít GUống, Em Lo !
- Ồ không đâu, anh chỉ là khách qua đường thôi.

Như thấy phương thức tiếp thị của hai cô kia chưa được ấn tượng, người đẹp thứ ba bước lên vừa đá lông nheo vừa thỏ thẻ:
- Anh hãy uống
Carlsberg đi, bia này mới là sành điệu đó. Anh uống xong thì
 Cho Anh Ráng Lấy Sức Bế Em Ra Giường !
Quá kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, nhưng chàng ta cũng trấn tĩnh lắc đầu:
- Uống xong thì anh xỉn mất tiêu rồi, còn sức đâu nữa em.

Cô tiếp thị thứ tư bèn bước lên ra chiêu cuối cùng hy vọng sẽ quật ngã được con tim sắt đá của anh chàng này :
- Vậy thì chỉ có
Heineken thôi. Anh uống xuôi hay ngược gì cũng được, cũng là tình yêu trọn vẹn cả. Hôn Em Ít Nên Em Khều, Em Nhéo.... hay là ngược lại
Nếu Em Khôn Em Nằm Im Em Hưởng.

Chàng ta lắc đầu quầy quậy:
- Thôi xin lỗi mấy em, tình yêu mấy em sao mà sành điệu quá, anh chỉ uống
Saigon thôi!
Đến lúc này thì cả 4 cô tiếp thị đều ngạc nhiên:
- Trời! Sao anh lại uống beer đó?
- Ồ, đây mới chính là tình yêu thiêng liêng của anh đó.
Chàng ta bèn chỉ vào cái nhẫn trên tay:
-
SAnh Iêu Gái Nhà!


Chim có ê không ???

Một chị nhà quê vào đồn công an đăng ký kết hôn.
 Chị cán bộ công an hỏi:
 - Lấy chồng lần đầu hả ?
 Chị nhà quê:
 - Dạ, lần đầu.
 Chị cán bộ hỏi:
 - Tên gì?  Ở với nhau từ bao giờ?
 Chị nhà quê:
 - Dạ, Nguyễn thị Chim, mới ở với nhau tối hôm qua.
 Chị cán bộ:
 - Mới ở với nhau tối hôm qua à? 
Chimê không ?
 Chị nhà quê đỏ mặt ấp úng không nói gì.
 Chị cán bộ bực mình gằn giọng:
 - Tôi hỏi chị Chim có ê không?
 Chị nhà quê thẹn thùng thỏ thẻ:
 - Dạ lúc đầu cũng hơi ê...  ê ...
 Chị cán bộ bực tức quát lên:
 - Tôi hỏi chị tên
Chim không có chữ ê hay là tên Chiêmchữ ê?
Mắc mớ gì đến lúc đầu với lúc sau . Vớ vẩn!

 
Friday, February 10, 2012
Xà lan chạy bằng…xe đào đất

Chuyện chỉ có bên VN




Friday, February 27, 2012
Con quỳ lạy Chúa trên trời 

Con quỳ lạy Chúa trên trời
Sao cho con trốn được người con yêu
Rằng con thiếu nợ đã nhiều
Nàng còn mua sắm đủ điều. Chúa ơi !
Con cày hai job hụt hơi
Người con yêu lại đua đòi chơi xe
Biểu gì con cũng phải nghe
Nếu con cãi lại là te tua đời
Trước đây con tưởng gặp thời
Chúa ban con được tìm người con yêu
Giờ đây thân xác tiêu điều
Đời con phải chịu rất nhiều đắng cay
Thân con chẳng khác trâu cày
Nợ nàng con trả dài dài chưa xong
Con giờ như cá lòng tong
Sụt ba chục ký, ốm nhong, rã rời
Thế mà đâu hết nợ đời
Nấu cơm, rữa chén, bị đòi... tù ti
Người đâu gặp gỡ làm chi.
Để cho khổ thế còn gì là Xuân ?
Chúa ơi ! Con khổ vô ngần
Chúa mà không giúp là thân con tàn
Con đang thiếu nợ trăm ngàn
Nhìn đồ nàng sắm hai hàng lệ rơi
Con quì lạy Chúa trên trời
Giúp cho con trốn được người con yêu.

ĐỌC BÁO

Hôm qua, đọc báo thấy uống bia có hại cho sức khoẻ, thế là bỏ uống bia.
Hôm qua, đọc báo thấy hút thuốc có hại cho sức khoẻ, thế là bỏ hút thuốc.
Hôm qua, đọc báo thấy ăn bánh bao có nhân làm từ giấy carton,

thế là bỏ ăn bánh bao.
Hôm qua, đọc báo thấy ăn nước tương có chất gây ung thư, thế là bỏ ăn nước tương.

Hôm nay, đọc báo thấy tình dục có hại cho sức khoẻ, thế là bỏ …đọc báo...

SƯU TẦM TRÊN NET

 
Monday, January 16, 2012
Coi chừng thú dữ
Hình chụp ỏ Thảo Cầm Viên (Sở thú) bên VN.



Sunday, January 15, 2012
Ảo thuật hài hước.


Friday, January 13, 2012
Giấy chứng nhận làm… Người

Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách:
-Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ mặt, nhỏ nhẹ đáp:
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
- Anh là người tàn tật?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
- Tôi… không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên – Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ “Giấy chứng nhận tàn tật”, có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định…
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật …
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận “người” của cô ra xem nào…
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười.

Monday, January 2, 2012
Giai thoại "Sách Mới, Sách Cũ...và Sách Quí "

Hai vợ chồng làm cùng ngành xuất bản sách. Ðêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện, từ chuyện yêu đương, gia đình, bè bạn, nghề nghiệp...

Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
Sách mới cho nên phải đắt tiền

Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên

Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:
Anh còn tái bản nhiều lần nữa

Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:
Em để cho anh giữ bản quyền.

Vài năm sau...Cô vợ đọc:Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Ðể sách mơ thêm giấc mộng lành


Anh chồng ngâm nga:Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Ðọc tới đọc lui, truyện cũ mèm


Cô vợ thanh minh:Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Ðọc hoài vẫn thấy được... bay bay
Ðọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay…


Anh chồng lầu bầu:Ðọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi...


Cha hàng xóm lẩm nhẩm:
Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
Nhìn anh đọc miết.. thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem?

*** Sưu Tầm ***