Tang lễ dành cho Đại tướng
Võ Nguyên Giáp đã kết thúc. Lâu lắm rồi mới lại thấy nhà nước cộng
sản VN tổ chức một đám tang lớn đến vậy, và có lẽ cũng là lần
cuối cùng!
Trong những ngày vừa qua,
toàn bộ bộ máy truyền thông báo đảng đã được huy động hết công suất
để ca ngợi về một con người vừa nằm xuống. Nói theo ngôn ngữ cách mạng, thật
là một “trận đánh hoàng tráng”. Có đến hàng trăm bài báo, bài thơ với mọi ngôn
ngữ, lời lẽ tốt đẹp nhất, trích dẫn, phỏng vấn…từ các tướng tá,
chính khách, báo chí nước ngoài nói gì, đến tướng tá, nghệ sĩ nổi
tiếng, doanh nhân thành đạt, cựu chiến binh, người dân bình thường,
phụ nữ, trẻ em…
Những hình ảnh tràn ngập về những dòng người xếp hàng bên ngoài nhà Đại tướng chờ viếng, những khuôn mặt đẫm nước mắt, đoàn xe tang với nghi thức quốc tang….Rồi những chuyện xưa cũ được nhắc lại, cuộc đời, mối tình, người vợ đã khuất, những ai được gặp ông Đại tướng cho đến người thợ cắt tóc cho ông, kể lại những mẫu chuyện về ông…
Một
lần nữa, bộ máy tuyên truyền khổng lồ với nghệ thuật thuộc hàng
thượng thừa của nhà nước cộng sản lại được dịp phát huy. Gợi nhớ lại thời
bao cấp, thời chiến tranh, cái thời mà nghệ thuật tuyên truyền của
đảng và nhà nước cộng sản còn nguyên tác dụng vì xã hội bị bưng
bít thông tin, và thực tế là trong cái chiến thắng của hai cuộc
chiến, có một phần không nhỏ nhờ tuyên truyền giỏi.
Đối với nhà
cầm quyền, đây có lẽ là dịp cuối cùng cho họ được tô son trát phấn
cho chế độ giữa lúc đất nước ngổn ngang trăm điều tệ hại, dân tình
người thì ngao ngán, người phẫn nộ, uất hận, người trông chờ khát
khao một sự thay đổi…Vị trí của
đảng, của nhà nước trong lòng dân chẳng khác nào một chiếc bè bằng
gỗ mục sắp gãy, sắp đắm chìm đến nơi.
Mong
muốn sử dụng cái chết của ông Võ Nguyên Giáp để đánh bóng chế độ
đã khiến những người lãnh đạo hiện tại quên hết mọi liêm sỉ. Họ quên mất
là rất nhiều người dân hôm nay còn nhớ rõ suốt gần bốn thập niên
vừa qua các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản đã đối xử
như thế nào với ông Võ Nguyên Giáp, người được xem như huyền thoại
lớn thứ hai trong lịch sử đảng cộng sản VN. Cho nên họ càng làm to,
càng nói những lời hoa mỹ, càng tỏ ra thương xót thì chỉ khiến người dân nhìn thấy sự giả dối, vô liêm
sỉ, vốn là bản chất của mọi chế độ cộng sản nói chung và đặc
biệt với chế độ cộng sản VN.
Sự giả dối vô liêm sỉ bộc
lộ trong cách ứng xử với cùng một con người cũng như trong cách ứng
xử giữa người này và người khác. Trên blog của cựu tù nhân lương tâm
Phạm Thanh Nghiên vừa cho post lại bài “Tiếng vỗ tay trong một đám
tang” của nhà văn Hoàng Tiến cũng như tâm sự về việc bị ngăn trở
không cho đến dự tang lễ khi nhà văn qua đời, đọc lại để thấy tâm địa
thật của nhà nước này như thế nào.
Giả dối, vô liêm
sỉ nên ngay cả tiểu sử ông Võ Nguyên Giáp, giai đoạn ông bị điều làm
“Chủ tịch Ủy ban quốc gia dân số và sinh đẻ có kế hoạch” đã bị báo chí cắt
đi, cho đỡ xấu hổ bộ mặt của nhà nước trong khi ai cũng biết có một
giai đoạn như vậy trong đời ông Đai tướng. Những chuyện còn
mới toanh ai cũng biết mà họ còn cắt xén, sửa đổi thì liệu tin
được bao nhiêu những chuyện bây giờ chưa có điều kiện kiểm chứng,
viết lại?
Giả dối, hèn hạ nên thay vì
nếu thật sự cảm thấy cái sai của đảng, của nhà nước đối với bàn
thân ông Đại tướng suốt mấy chục năm qua, những người lãnh đạo hiện
tại phải dũng cảm có hành động sửa sai, nói lên những điều đó trong
điếu văn, cam kết sẽ cho điều tra lại, rửa lại cho ông những oan
khuất, nếu có. Nhưng không, họ cho làm quốc tang long trọng cũng là
một cách để “an ủi” gia đình người đã khuất, để rửa mặt với người
dân mà vẫn tiếp tục trung thành với nguyên tắc thà chết không bao giờ
đào bới cái sai của nhau và của đảng!
Những
người lãnh đạo vô liêm sỉ đã đành. Nhiều nhà báo cũng không giữ
được mình. Dẫu biết rằng làm báo đảng, phải viết theo lệnh trên
nhưng nếu còn có lòng tự trọng, có lẽ cũng nên cân nhắc khi sử dụng
ngôn từ, trong cách viết. Những ngôn ngữ bốc thơm quá lời, những cách so
sánh ông Võ Nguyên Giáp ngang hàng với Alexander Đại đế, Napoleon, thậm
chí so sánh cả với Hitler! Rồi tôn lên thành Thánh thành Phật. Có
những nhà thơ, nhà báo còn làm những bài thơ ca tụng quá mức vượt
cả bài tố Hữu khóc Xít-ta-lin về mức độ nịnh nọt. Lại có cả ý
kiến đòi đổi tên thành phố Huế thành tên thành phố Võ Nguyên Giáp!
Rồi nào cái chết của Người
ảnh hưởng như thế nào đến tình hình an ninh trật tự, tình trạng tội
phạm những ngày qua như cũng giảm bớt, nào Đại tướng đã biết trước
mình sẽ sống đúng 103 tuổi…
Người Việt Nam
mình đã từng bật cười khi đọc những bài báo của Triều Tiên ca ngợi
các lãnh tự họ Kim của họ ra sao, hay những hình ảnh người dân Bắc
Hàn khóc ngất lên ngất xuống trong đám tang lãnh tụ Kim Jong-il, có bao giờ giật
mình nghĩ rằng thế giới trong những ngày qua thật sự nghĩ gì về
cách báo chí VN đưa tin vể cái chết của ông Võ Nguyên Giáp, về việc
hàng trăm ngàn người khóc trong đám tang ông Giáp?
Có những nhà báo ngay trong
những ngày ông Võ Nguyên Giáp vừa nằm xuống, lại đi đào bới mồ ma
bà Trần Lệ Xuân, vợ ông Cố vấn Ngô Đình Nhu lên bằng những bài
viết/dịch có tính cách bôi nhọ, với những thông tin bịa đặt chưa
được kiểm chứng, mặc dù bà cũng là một nhân vật lịch sử đã khuất.
Rõ là “người của ta” thì ta bốc lên hành thánh thành phật, “người
của phe địch” thì ta bôi bác, chà đạp xuống tận bùn đen.
Trong khi nếu thật sự là
một con người hoang đàng, hoang dâm, ham quyền lực, có hàng mười mấy
tỷ đô la Mỹ như báo chí VN thường viết về bà thì hẳn suốt mấy chục
năm sau khi chồng chết, bà Ngô Đình Nhu đã không sống một cuộc đời
hết sức lặng lẽ, giản dị, trong căn hộ đơn sơ mà cũng không phải tài
sản của bà, gần như tu tại gia, không bao giờ xuất hiện phát biểu,
đến các Cha trong nhà thờ nơi bà thường đi lễ mỗi sáng Chủ nhật
cũng phải bao nhiêu năm sau mới biết bà là ai. Và trong hồi ký để
lại bà cũng không một lời nhắc đến quá khứ nhằm thanh minh, cải chính
điều gì như những lời thuật lại từ luật sư Trương Phú Thứ và những
người có dịp gặp bà trong quãng đời mấy mươi năm sau này. (“Hồi ký”
của bà Ngô Đình Nhu”, Trương Phú Thứ, “Bà Trần Lệ Xuân bây giờ ra
sao”, Quang Hưng). Và các con cháu của bà thì đều có cuộc sống đàng
hoàng, thành đạt.
Là nhà văn nhà
thơ nhà báo, là giới trí thức, nếu không thể viết đúng sự thật
lịch sử thì xin hãy viết, hãy
phát biểu vừa phải, đúng mức, công tâm với đạo lý, lương tâm cho phép. Bởi vì trong hoàn
cảnh lịch sử còn bị nhiều điều che khuất, bóp méo, ngụy tạo, giả
dối như lâu nay dưới chế độ cộng sản, sẽ có nhiều điều chúng ta chưa
biết hết, lịch sử rồi còn phải viết lại nhiều điều, viết quá tay
sẽ có một ngày chúng ta không dám đọc lại những gì đã viết.
Ngay trong những ngày lễ tang
ông Đại tướng, trời xui đất khiến thế nào một vụ nổ lớn xảy ra tại
Phú Thọ khiến hàng chục người chết và bị thương, vậy mà báo chí
chỉ đưa tin qua loa. Cũng lại là vấn đề lương tâm của người làm báo.
Đối với người dân, đặc biệt
là dân phía Bắc, không thể đơn giản lý giải về tình trạng lên đồng
xót thương tập thể trong những ngày qua trước sự ra đi của ông Võ
Nguyên Giáp. Có bao nhiêu phẩn trăm trong đó còn là khóc cho cuộc đời
thăng trầm của chính ông Đại tướng, khóc cho cái lý tưởng của ông và
những người cùng thế hệ đã bị phản bội, dân tộc đã bị phản bội,
khóc cho cái hiện tại ngổn ngang, tụt hậu, lòng người bị chia rẽ sâu
sắc sau mấy mươi năm chưa nguôi và tương lai chưa biết sẽ ra sao của đất
nước?
Cũng may thời bây giờ còn
có internet, những thông tin bị bưng bít hoàn toàn trước kia còn rò
rỉ một phần, để cho người dân còn thấy được phần nào sự thật phía
sau những cuộc chiền, chiến công, anh hùng và huyền thoại. Nhưng vẫn
chưa phải là nhiều.
Thương
cho người dân Việt Nam vì cái quyền được biết sự thật, quyền được
phê phán, đánh giá lịch sử một cách công bằng đã bị tước đoạt từ
lâu.
Giới trẻ VN bây
giờ đỡ hơn với các thế hệ cha ông là có internet, có google, nên có
ít nhất một ngoại ngữ, hãy tìm
đọc đa chiều, tự tìm hiểu, tự đánh giá, không nên cho phép bất
cứ ai dù là một nhà nước với đầy đủ sức mạnh của bạo lực, tước
đoạt những cái quyền được biết, được đánh giá ấy, hay nhảy xổ vào
tim vào óc, hướng dẫn, chỉ đạo, lèo lái tình cảm suy nghĩ của từng
cá nhân.
Nếu bình tâm suy nghĩ chúng
ta sẽ thấy cần phải chua xót, tủi nhục hơn là vinh hạnh khi cứ nhắc
mãi đến những chiến thắng trong quá khứ. Chiến thắng để làm gì, để
cho ai.
Đại bại như
Đức, như Nhật mà hùng cường, phồn thịnh, nhân dân sung sướng, thua
cuộc chiến VN như Mỹ mà chẳng hề hấn gì, vẫn là cường quốc hàng
đầu thế giới, người dân trên thế giới kể cả của nước cựu thù VN
tìm mọi cách đến Mỹ sinh sống, lãnh
đạo nước cựu thù ngày nay hạ mình xin xỏ, mong Mỹ ủng hộ cái này
cái kia…
Còn VN, thắng trong chiến
tranh mà thua trong thời bình. Đất nước nghèo nàn tụt hậu, nhân dân
khốn khổ chưa có tự do, hạnh phúc, xã hội tràn ngập bất công, tệ
hại hơn gấp nhiều lần những xã hội đã từng bị đánh đổ, lãnh đạo
bây giờ ôm chân Tàu, chạy vạy xin xỏ Pháp, Mỹ. Ngay cả trong
cái chết của vị tướng già, họ cũng vin vào từng lời nhận xét của
người Pháp người Mỹ về ông để mà…kiêu hãnh (!).
Những người đang nắm quyền
lãnh đạo đất nước thay vì trăn trở nghĩ về những nỗi đau, nỗi nhục,
sự sai lầm ấy để tìm cách thoát ra, thì cứ bịt mắt bịt tai, ăn mày
dĩ vãng. Nhưng người dân thì không thể như vậy.
songchi's blog