CÂU CHUYỆN HOÀNG CHI PHONG TẠI HONG KONG
Theo Thông tín viên nhật báo Le Monde của Pháp tại Hồng Kông ngày 10/12/2012 trong bài viết mang tựa đề “Hoàng Chi Phong, cậu học sinh thách thức Bắc Kinh” đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây. Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng.
Theo Thông tín viên nhật báo Le Monde của Pháp tại Hồng Kông ngày 10/12/2012 trong bài viết mang tựa đề “Hoàng Chi Phong, cậu học sinh thách thức Bắc Kinh” đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây. Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng.
Trích đoạn từ RFI
như sau:
”Bài
báo mô tả cậu học sinh với cặp kính cận có bề ngoài cũng bình thường như các
thiếu niên Hồng Kông cùng độ tuổi 15 với cậu. Nhưng bài diễn văn của
Hoàng Chi Phong (Joshua Wong Chifung) với giọng điệu vừa khẩn thiết, lo ngại
nhưng vẫn cụ thể, nhắm thẳng vào mục đích, nhất là trước một rừng micro : cậu bé giải thích vì sao phải
bằng mọi giá phản đối việc áp đặt “chương trình giáo dục đạo đức”. Đây là môn học
mới mà Hoàng Chi Phong khẳng định là nhằm tẩy não, mà chính quyền Hồng Kông định
buộc học sinh trung và tiểu học phải theo từ nay cho đến năm 2016.Cậu bé
15 tuổi đã chiến thắng ! Sau nhiều tháng do dự, một cuộc biểu tình khổng lồ với
gần 100.000 người hôm 29/7, nhiều vụ tuyệt thực trong đó có cả các học sinh
tham gia, 10 ngày cắm dùi trước trụ sở chính quyền hồi tháng Chín, ông Lương Chấn
Anh, lãnh đạo đặc khu Hồng Kông hôm 7/10 cuối cùng đành phải thông báo cho
ngưng lại chương trình này”.
Cậu bé Hoàng Chi
Phong tại Hong Kong, lúc đó chỉ mới 15 tuổi, nhưng hơn hẳn một số người tự cho
mình là “nhà đấu tranh” tại Việt Nam nhưng vẫn ôm khư khư cái thẻ đảng hoặc
tuyên bố bỏ đảng nhưng vẫn một mực ca ngợi “Đảng cộng sản có công giành độc lập,
tự do cho Việt Nam”. Rõ ràng ở
đây cái việc cậu bé Hoàng Chi Phong đã làm cho thấy nó là một việc làm thiết thực,
nó không cần xin cho mà nó là phản kháng rõ ràng với cộng sản.
Cậu bé Hoàng Chi
Phong, 15 tuổi, đã sớm biết cái gọi là “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng,
chỉ là đòn hỏa mù cho một lối nhồi nhét tàn ác, phi nhân theo chủ nghĩa Cộng sản,
biến con người trở thành những con vật, chỉ biết sống và chết vì đảng cộng sản,
và hủy hoại lương tri của con người. Do đó, Hoàng Chi Phong đã lãnh đạo Phong
trào này, và đã khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt
chương trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng.
Hoàng Chi Phong ngay từ lúc 15
tuổi trở thành “lãnh đạo phong trào chống lại chương trình “giáo dục lòng yêu
nước”, bằng những cách giết người theo chủ nghĩa Cộng sản. Cậu bé Hoàng Chi Phong, bây giờ là 15 tuổi,
nhưng đã có ý thức từ lúc mới 12 tuổi, đã biết cái nguy hiểm, cái họa của cái gọi
là “giáo dục lòng yêu nước” theo kiểu họ Mao. Đó chính là những việc làm cụ thể
mà chúng ta nên làm thay vì xin và cho với cộng sản. Mà như chúng ta đã biết cộng
sản không bao giờ biết lắng nghe.
Khi mà cậu bé 15 tuổi
ngày nào bước vào tuổi 17 trưởng thành cũng là lúc cậu khẳng định tư tưởng dứt
khoát và đúng đắn của mình “Không có điều gì để nói với Tập Cận Bình”. Một cậu bé như đã khẳng khái
như thế thì chẳng có gì lạ khi người dân Hong Kong lại không đứng lên biểu tình
với con số hàng chục nghìn người để đòi có tự do và dân chủ. Điều đó cũng khác
xa với Việt Nam của chúng ta…
CÂU CHUYỆN VIỆT NAM :
Ở Hong Kong có Hoàng
Chi Phong thì Việt Nam cũng không hiếm. Đầu tiên chúng ta hãy xem trường hợp của
Minh Hạnh. Mặc dù trong thời gian bị bắt và hành hạ trong tù nhưng Hạnh nhất
quyết không nhận tội mơ hồ mà cộng sản đã ghép cho cô như “phá rối an ninh trật
tự” và “chống đối nhà nước” mà bạo quyền cộng sản Việt Nam đã gán ghép để kết
án 7 năm tù đối với cô. Cô chỉ có một thứ tội duy nhất: Bảo vệ công nhân và dân
oan chống lại bạo quyền cộng sản. Trong một chuyến thăm
nuôi của gia đình, cô Minh Hạnh tuyên bố với người mẹ là đời người chỉ chết một
lần, cô muốn cho bạo quyền thấy rằng họ không được coi thường tinh thần của dân
tộc. Cô Hạnh nói với mẹ là “Con không có tội. Những việc con làm, bất cứ
công dân nào cũng có bổn phận phải làm”.
Lời
nói trước đám đông công an, quản giáo nhà tù giám sát của Minh Hạnh như một lời
thể hiện ý chí quyết tâm của tuổi trẻ Việt Nam. Và Mẹ của cô, bà Trần Thị Ngọc Minh,
cũng cho biết là bọn công an đã nỗ lực thuyết phục bà khuyên nhủ cô Hạnh nhận tội
để sớm được trả tự do, nhưng cô Hạnh tuyên bố là chớ nên tin vào lời hứa của bọn
công an. Và Hạnh rất tin vào con đường mình đã chọn là chính nghĩa. Đó chính là
một trong những tín hiệu đáng lạc quan về tinh thần dấn thân của giới trẻ hiện
nay. Nó còn là minh chứng cho tội ác của cộng sản mà chúng ta phải đấu tranh để
giải thoát cho những người yêu nước như Hạnh.
Đồng thời cho
chúng ta thấy rằng với cộng sản dứt khoát phải khẳng khái và không có chỗ cho sự
xin cho. Vì cộng sản không bao giờ biết thương dân và những người yêu nước.
Đỗ Thị Minh Hạnh
Hạnh đã được ra tù
không phải vì cô “nhận tội” mà cô ra tù bởi vì cô không có tội, người dân Việt
Nam và những tổ chức đấu tranh đã dùng sức ép của mình đối với cộng sản Việt
Nam để cô được tự do. Và Hạnh nhỏ bé vẫn đã, đang và sẽ đấu tranh cho quê hương
Việt Nam được bình yên, không có cộng sản.
Hay một trường hợp
khác là cậu bé con của chị Nga – một dân oan nổi tiếng tại Viêt Nam, rất đơn giản
và thực tế với khẩu hiệu chống Tàu. Nó khác hẳn với kiểu “mong muốn đảng sửa
sai” của một số người tự cho là nhân sĩ trí thức kiểu xin cho. Đừng nên tự bào
chữa đó là một hình thức đấu tranh vì với cộng sản bao nhiêu năm nay có súng ống
và quân đội, công an thì những gì xin cho kết quả chỉ là số không tròn chĩnh mà
thôi. Vì vậy chúng ta nên chấm dứt tình trạng viết đơn đề nghị,
rồi ký để gửi đến cộng sản vì đó chỉ là những điều vô nghĩa. Nếu
có ký và có tố cáo cộng sản xin hãy gửi nó cho LHQ hay tòa án quốc tế và các quốc
gia đang đấu tranh cho dân chủ tự do sẽ có tác dụng hơn nhiều so với việc ký và
gửi cho một nhà cầm quyền độc tài luôn coi mình là tất cả. Chả lẽ chúng ta ký thư gửi cho bọn cướp rằng :
“ Cướp ơi đừng đàn áp, cướp ơi hãy thực thi
nhân quyền đi ?” . Đó là một điều quá vô lý và
cũng không thực tế !
Đây là một tấm gương về sự đấu tranh thẳng thắn.
HONG KONG VÀ
VIỆT NAM LÀ HAI KHUNG TRỜI KHÁC BIỆT:
Việt Nam và Hong Kong đều có những
người trẻ khẳng khái. Nhưng khác với Hong Kong rực cháy thì Việt Nam vẫn chỉ là
những đốm lửa nhỏ. Tại
sao ư?. Đơn giản vì người dân Hong Kong không vô cảm, họ có hơn 100 năm được tự
do dưới sự cai quản của người Anh. Đó là đủ cho hơn 3 thế hệ được tiếp thu với
ánh sáng dân chủ văn minh. Còn người Việt Nam chúng
ta thì có những hơn 80 năm bị nhồi nhét, bị cùm kẹp bởi thứ chủ nghĩa Mác – Lê
cổ lỗ và phản khoa học. Cộng với việc cộng sản Việt nam dùng côn đồ, quân đội,
côn an để áp đặt chủ nghĩa độc tài. Nên Việt Nam chúng ta chỉ là một màu tối.
Chính vì vậy cũng chẳng
có gì quá ngạc nhiên nếu đảng cộng sản Việt Nam xét xử Ông Trần Văn Sang: 20
tháng tù giam, Bà Cấn Thị Thêu : 15 tháng tù giam, Ông Trịnh Bá Khiêm (chồng bà
Thêu) : 15 tháng tù giam, Ông Lê Văn Thanh: 7 tháng tù giam trong vụ án người
dân oan Dương Nội trong tuần qua. Công lý ở Việt Nam chỉ được giành chỗ cho Tiền
và “đầy tớ đỏ” của người dân. Chỉ có ở Việt Nam chúng ta, dân oan thì bị bắt
vào tù trong khi đó Trần Văn Truyền, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng
Thanh tra Chính phủ trước khi về hưu ký quyết định bổ nhiệm “tốc hành” cho gần
60 cán bộ cấp vụ (sau hàm thứ trưởng) tại cơ quan Thanh Tra Chính Phủ. Đặc biệt,
chỉ trong 2 ngày (1/8/2011 và 3/8/2011) ông ký bổ nhiệm 26 người, chỉ riêng một
ngày (3/8/2011) có tới 22 người được ông ta ký bổ nhiệm chức vụ. Vì vậy mà sơ
sơ ông ta đã làm chủ một biệt thự và bốn căn nhà làm bằng gỗ quý, trên lô đất rộng
3 héc-ta với trị giá đất là 24 tỷ tại thành phố Bến Tre.. Chưa hết, Ông này còn
có hai nhà cho thuê cũng ở Bến Tre và 3 ở Sài Gòn, trong đó có 1 căn hộ khu đô
thị “5 sao” Phú Mỹ Hưng. Hoặc như hiện nay đương kim Phó Tổng Thanh tra Chính
phủ Ngô Văn Khánh cũng có tài sản không thua kém gì nhiều so với ông Truyền.
Gia đình ông Khánh sở hữu các bất động sản gồm hai ngôi nhà 5 tầng và một mảnh
đất, tất cả đều ở quận Hoàng Mai, Hà Nội. Mảnh đất của ông rộng tới 1.800 m2,
giá trị ít nhất là 18 tỷ đồng. Và nhiều tài khoản ngân hàng, cổ phiếu trị giá 7
tỷ đồng.
Trần Văn Truyền và Ngô Văn Khánh chỉ có chức vụ trung bình trong đảng
nhưng đã có chừng đó tài sản. Vậy thì bao nhiêu cán bộ đảng viên cao cấp hơn sẽ
giàu sụ đến mức nào?. Đó chính là bộ mặt tham nhũng của đảng cộng sản. Trong
khi đó người dân thì chìm trong đau khổ.
DÂN OAN BIỂU
TÌNH
Rõ ràng là Việt Nam
khác với Hong Kong ở nền dân trí. Chúng ta đã bị cộng sản làm cho hư dân trí từ
quá lâu. Chỉ còn con đường duy nhất là đem lại sự thật cho người dân thì toàn
dân mới có thể đứng lên đòi lại đất nước cho chính mình được. Bởi vì vậy không
quá ngoa khi nói : Việt Nam và Hong Kong là hai
khung trời khác biệt !.
Một trong số nhiều dinh thự xa
hoa của Trần Văn Truyền
BÀI HỌC CHO CHÚNG TA :
Cũng phải nói thêm
trong tuần qua, người biểu tình tại Hồng Kông xung đột lớn với cảnh sát để chống
trả đợt giải tán khu lều trại tại Vượng Giác. Phó Tổng thư ký của Liên đoàn
sinh viên Sầm Ngao Huy và lãnh đạo nhóm hoạt động thanh niên Hoàng Chi Phong đã
bị cảnh sát bắt giữ tại khu Vượng Giác, nơi mà người biểu tình đòi dân chủ dựng
trại trong khoảng 2 tháng qua. Mặc cho cảnh sát cấm không cho Hoàng Chi Phong đến
gần khu Mong Kok thì ý chí dân chủ mà người Hong Kong và Hoàng Chi Phong không
bao giờ tắt. Những bạn thân của chàng thanh niên Hoàng Chi Phong vẫn tiếp tục đấu
tranh cho Hong Kong có dân chủ, tự do. Bản thân Hoàng Chi Phong thì tuyên bố,
dù phải ra tòa trong thời gian tới thì cậu vẫn không lùi bước trước bạo quyền Bắc
Kinh.
Trong khi đó thì vẫn
với những câu tuyên ngôn rỗng tuếch, đảng cộng sản Việt Nam không thể che giấu
họ đang đẩy người dân vào đường cùng. Đảng cộng sản đã tự “bôi tro, trát chấu”
vào chính bộ mặt láo và lừa của mình khi ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới chỉ
tuyên bố “quan hệ với Trung Quốc là vừa hợp tác vừa đấu tranh” chưa được 1 tuần
thì báo chí nhà nước đã đăng tin: “Trở về từ ngư trường Hoàng Sa, 2 tàu cá của
ngư dân huyện Bình Sơn mang về nhiều thương tích sau khi bị tàu Trung Quốc tông
mạnh, xịt vòi rồng,… Tổng thiệt hại của 2 tàu cá ước hơn 200 triệu đồng. Hai
tàu cá bị tấn công gồm tàu cá QNg 90226-TS do ngư dân Đỗ Văn Nam (ngụ thôn Định
Tân, xã Bình Châu) làm Thuyền trưởng và tàu cá QNg 95159-TS do ngư dân Lê Đê
(ngụ xã Bình Châu, huyện Bình Sơn) làm Thuyền trưởng. Xuất bến từ ngày 8/11,
tàu cá QNg 90226-TS cùng 7 lao động vươn ra vùng biển Hoàng Sa. Đến trưa ngày
26/11, khi đang thả lưới đánh cá chuồn gần đảo Đá Lồi (thuộc vùng biển Hoàng
Sa), bất ngờ bị tàu Trung Quốc rượt đuổi và tấn công”. Chỉ có người dân
là khổ thật sự, còn đảng cộng sản thì vẫn “vui như tết” vì chiều được lòng ông
anh “16 vàng, 4 tốt” để giữ nguyên cái ghế độc tài quyền lực tại Việt Nam.
Thân tàu của ngư dân bị gãy sau
cú đâm của tàu Trung Cộng (Ảnh: Báo Dân Trí)
Rõ ràng là người Hong Kong vẫn khác chúng ta
khi họ dám đứng lên, còn người dân Việt Nam đa phần vẫn đang cam chịu trước
họng súng của bạo quyền cộng sản. Nhìn sự đứng dậy
không chút sợ hãi của người Hong Kong cũng
chính là những bài học cho người dân Việt Nam trước khi quá muộn mà cái mốc mà cộng sản Hà Nội giao cả Việt Nam cho Tàu trong Hiệp ước
Thành Đô 2020 đã đến trước mắt. Chúng
ta xin đừng chần trừ, hãy noi gương Hoàng Chi Phong, Minh Hạnh và rất nhiều người
khác cùng đứng lên vì một Việt Nam tự do, dân chủ và không có cộng sản. Khác biệt
mà hôm nay Hong Kong và Việt Nam có là rất xa, nhưng không phải là không thể khỏa
lấp. Đứng thẳng người, không cầu xin cộng sản và dứt khoát đoàn kết chống lại cộng
sản chính là mệnh lệnh sống còn của dân tộc Việt Nam.
Đặng Chí Hùng
29/11/2014
29/11/2014
(Nguồn: THỜI MỚI CANADA )