Wednesday, July 29, 2015

Đau buồn…

Thương tiếc một người anh…

Tin anh ra đi thật quá bất ngờ và đau buồn.
Như có một cái “thần giao cách cãm” nào đó, ngày thứ bảy vừa rồi em lại nghỉ đến anh và điện thoại cho anh và chị Giáo 3, 4 lần, đ/t nhà cũng như cell phone  nhưng không gặp. Em nói với bà Xã: “không biết có chuyện gì mà gọi cho anh Thơm hoài mà không có ai bắt đ/t hết?”. Đến chiều thì anh T. từ San Diego gọi lên báo tin là anh Thơm đã ra đi sáng hôm đó.
Thật bàng hoàng sửng sốt, thảo nào mà không có ai trả lời đ/t. Không tin được lời nhắn báo tin của anh T. , em nghỉ làm sao có thể như thế được, trước đó anh Thơm thấy vẫn khỏe mạnh mà, đâu có một triệu chứng nào về bịnh tim đâu? Nhưng chỉ vài phút sau một cơn stroke anh đã ra đi, ra đi trong vòng tay của người vợ thân yêu trước khi xe cấp cứu đến để đưa anh vào nhà thương, bỏ lại sau lưng người vợ hiền và 3 đứa con hiếu thảo của anh.
Ngồi đây viết lại những dòng nầy mà trong đầu vẫn như còn nghe giọng nói thân thương của anh:
“Dượng P. à, anh nói cái nầy dượng nghe…”
“Dượng P. ơi, cuối tuần nầy dượng xuống Bolsa biểu tình hã? rồi, sẽ lại gặp dượng
  nha…”
Cứ mổi lần gặp nhau (thường là ở nhà dì Sáu, nơi họp mặt gia đình thường xuyên) hai anh em thường tâm sự với nhau về tình hình đất nước, về bọn cs Việt Nam, cs Tàu…nói rồi uống, uống rồi nói tiếp, cứ chai (bia) dượng, chai anh, 2 anh em rất là tương đắc.
Tánh tình anh rất hiền hòa, thân thiện. Trên mặt anh lúc nào cũng thấy một nụ cười dễ mến, không nói ra không ai có thể biết trước đây anh đã từng ở trong một binh chủng có tiếng là “dữ dằn”, sau đó là sĩ quan trưởng Bảo vệ Yếu Nhân thuộc khối Cận vệ phủ Tổng Thống VNCH. Trong anh, em cảm được cái thật thà mộc mạc của người dân quê lục tỉnh miền Tây. Có lẽ vì thế mà 2 anh em rất thương mến nhau, anh hay nói : “trong bà con mình tôi rất mến dượng P. đó nha…”
Giờ đây nhớ lại những kỷ niệm với anh, em vẫn không tin là anh đã ra đi. Dù rằng suốt 2 hôm nay em có mặt bên quan tài của anh để chia xẽ với chị Thơm và 3 đứa con của anh sự mất mát bất ngờ và đau buồn nầy.
Không tin mà sao nước mắt cứ tuôn rơi…
Anh Thơm ơi, sao lại ra đi bất ngờ như vậy. Không một lời từ giã vợ con, anh em, bạn hữu. Hay vì anh là lính “biệt cách dù” nên anh chợt đến, chợt đi không báo trước như những lần “nhẩy toán” mà anh đã kể em nghe…? Anh thật là quá lố đó nha.
Nhưng thôi, dù sao thì cũng mừng cho anh đã được Chúa rước đi một cách nhẹ nhàng êm ái, dù anh chưa nhận phép rữa tội nhưng dưới con mắt Chúa anh đã là một đứa con đầy nhiệt tâm của Ngài rồi.
Em cũng xin Chị Thơm và 3 cháu: Trang, An Lộc (anh đã đặt tên con trai như thế để kỷ niệm trận đánh oai hùng của Biệt cách dù ở An Lộc) và Diễm cũng đừng quá đau buồn. Với đức tin người Công giáo, chúng ta phải mừng cho anh, vì từ nay anh Thơm sẽ có một cuộc sống mới đầy an bình, ân phúc bên Chúa và Đức Mẹ.
Rồi có ngày chúng ta sẽ gặp lại anh trên thiên đàng.
Thương mến,
Lãng Tử 75





SƠ LƯỢC TIỂU SỬ
---ooOoo---


Ba của chúng con là ông  NGÔ VĂN THƠM
Sinh ngày 18 tháng 2 năm 1943 tại Bình Đại, tỉnh Bến Tre trong gia đình có 9 anh chị em.
Là một thanh niên trong thời chinh chiến, năm 21 tuổi (năm 1964) Ba con đã nhập ngủ, ông vào Liên trường Võ Khoa Thủ Đức khóa 18, năm 1965 khi ra trường ông đã gia nhập vào binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt thuộc tiểu đoàn 91 Biệt cách Dù và Trung Tâm Huấn Luyện Hành Quân DELTA (tiền thân của Liên Đoàn 81 Biệt cách Dù. Sau 4 năm ở đơn vị nầy, từ năm 1969 ông là Sĩ quan Bảo Vệ Yếu Nhân thuộc Khối Cận vệ phủ Tổng Thống VNCH cho tới  ngày mất nước 30/4/1975.
Cũng vào năm 1969 Ba Mẹ con kết hôn và có 3 người con, 2 gái và 1 trai.
Năm 1975 sau biến cố nước mất nhà tan, Ba con vì mang tội là “lính Ngụy” nên bị ngồi tù cộng sản hết 7 năm. Trong khi đó Mẹ con ở lại phải lo vất vả, tảo tần để nuôi 3 chị em chúng con và thăm nuôi Ba con ở trong tù cộng sản.
Sau khi ra tù, Ba con đã cố gắng tìm đường đưa gia đình vượt biên. Mãi đến năm 1984 sau bao khó khăn, nguy hiểm Ba con đã đưa được cã Mẹ và 3 chị em chúng con đến bến bờ Tự Do ở đảo Galăng, Indonesia và đến 1985 thì gia đình chúng con được nhập cư vào Hoa Kỳ cho đến nay.
Cuối cùng Ba con đã rời xa chúng con lúc 7:40 sáng ngày 21/7/2012 hưởng thọ 69 tuổi.
Trong thời chiến, Ba con đã hiến thân phục vụ Quốc gia, rồi cùng chia sẽ với Mẹ con những khổ cực sau chiến tranh, nhà cửa bị tước đoạt, cuộc sống lại quá lầm than, nhưng Ba con vẫn âm thầm chịu đựng, vẫn giử một thái độ hòa nhã thân thiện với mọi người, không than trời trách đất. Đó là những gì con nhìn thấy được ở Ba con.
Ba ơi, con thương Ba nhiều lắm. Bởi cùng mang một số phận như vận mệnh của dân tộc, đất nước VN mình, cuộc đời Ba đã phải trãi qua nhiều biến động, lo toan, đau buồn nhưng Ba vẫn cố gắng lo cho chúng con có được một tương lai tươi sáng hơn. Con mong rằng từ nay Ba sẽ được một cuộc sống mới an bình thảnh thơi không phiền muộn, đau buồn. Xin hãy tha thứ những lỗi phạm của chúng con đã làm Ba buồn phiền vì chúng con. Mẹ và chúng con luôn luôn hãnh diện vì Ba
Con xin vĩnh biệt Ba…Ba ơi !!!!
Con gái út của Ba
NGÔ HẠNH DIỄM (Michelle)


Chia xẽ của cô con gái lớn của anh.

Con là một tiểu thư được năm năm, sau đó con làm lọ lem 37 năm, tại sao con làm lọ lem. Thưa Cô Chú sau khi Cộng Sản chiếm lấy miền Nam Vietnam năm 1975, Con cùng Mẹ con đi về Bến Tre, Bình Đại cùng 2 em. Ở quê nội sống, sau lớn lên được 8 tuổi, phụ Mẹ đi bán bún riêu dạo và bán bánh mì để mua gạo ăn. Khi được 10 tuổi tự mình mua chanh ớt bỏ vô bọc đem đi mời người ta mua dùm. Khi sau đó nhờ nhổ mạ mướn để kiếm chút tiền, năm Mẹ con đi thăm Ba con ở tù Hà Nội lúc đó con còn nhỏ đâu có tiền để cho Ba, sau đó con đi mót lúa để xay ra thành  gạo để đem cho Ba trong lúc ở tù, con ở nhà đi hái rau đắng đất để bán kiếm tiền mua đồ mới mặc ăn tết. Sau đó con chuẩn bị để Mẹ con đưa con đi học thì Bà Nội nói con gái lấy thùng đong lúa chứ ai lấy thùng đong chử, thành ra con không biết đọc tiếng Việt, khi Ba con ra tù trở về Bình Đại, khi thấy xe đò ngừng ở trước nhà thì con thấy một ông bước xuống  xe với Mẹ, con thì con không biết là ông nào hết,  sau đó Ba con thấy con ngồi ở trước nhà con, Ba con kêu Thảo, Ba con thấy con mặc cái quần vá 100 màu khác nhau còn vải  Original không còn nửa, Ba con thấy vậy mới rơi lệ lúc đó con còn nhỏ không biết tại sao Ba con khóc..bây giờ con lớn lên mới nghĩ ra là chắc Ba con đau lòng khi thấy con mình mặc quần áo như vậy, con là Công Chúa Lọ Lem đó Ba…

NGÔ THỊ HẠNH TRANG (Kelly)

Vài hình ảnh tang lễ của anh ngày 7/29/2012



Nghi thức phủ cờ do các bạn đồng đội của anh thực hiện.

Một chiến hữu Biệt cách dù của anh, nay lại là một nhà sư.

 
Các Bạn bè Thân hữu đến để tiễn đưa anh.




Thursday, July 23, 2015

Monday, July 6, 2015

CHIẾN LƯỢC TRIỆT HẠ TRUNG HOA CỦA HOA KỲ


Cuộc chiến giữa Hoa Kỳ và Trung Hoa có thể đã và đang xảy ra, nhanh chóng hơn tất cả những tiên đoán từ trước đến nay! Những diễn tiến dồn dập xảy đến trong khoảng thời gian gần đây cho thấy Hoa Kỳ đã sửa soạn cho một bối cảnh xung đột với Trung Hoa và có thể đã cho bắt đầu một chiến dịch để triệt hạ quốc gia đối thủ là Trung Hoa, càng ngày càng ra mặt để khiêu khích Hoa Kỳ, bất chấp hậu quả!

Wednesday, July 1, 2015

TUYÊN TRUYỀN ĐẾN NGƯỜI VIỆT HẢI NGOẠI: KHẢ NĂNG THÀNH CÔNG?

Tiếp tục dòng suy nghĩ về dự án tuyên truyền đến người Việt ở nước ngoài (1), tôi muốn ghi lại đây vài cảm nhận cá nhân. Chương trình này có qui mô khá lớn, vì tốn đến 411 tỉ đồng (tức khoảng 20 triệu USD). Đọc tin này làm tôi nhớ đến một sự kiện cũ ở Úc cũng liên quan đến tuyên truyền của Chính phủ VN và thất bại. Với một "track record" toàn những thất bại trong quá khứ, tôi nghĩ dự án tuyên truyền này cũng sẽ có xác suất thất bại rất cao.